"Ta cưỡi ngựa không tinh, khiến Hoàng huynh chê rồi."
Ta lập tức chỉnh lại cổ áo, dưới sự đỡ đần của thái giám rời đi.
Khi đi một đoạn, ta quay đầu lại, phát hiện Triệu Hiên vẫn đứng nguyên tại chỗ, dường như đang suy nghĩ gì đó mà ta chằm chằm.
Hắn sẽ không nghi ngờ chứ?
Quả nhiên không sai, trong mấy ngày sau, luôn có mật thám lượn lờ quanh Hiên Nguyệt Điện.
Để xóa tan nghi ngờ của Triệu Hiên, ta kéo tỳ nữ thân cận là Bạch Chỉ, vào trong phòng, hỏi: "Ngươi có biết tiếng kêu lúc nam nữ á hự á hự kia không?"
Bạch Chỉ đỏ mặt: "Điện hạ, nô tỳ vẫn là một nương trong sạch."
Đúng nhỉ.
Chỉ có người từng trải mới biết. Nghĩ đến đây, tim ta bất giác đập đùng đùng.
Ta cắn môi ra lệnh cho Bạch Chỉ: "Trước nửa đêm ngươi cứ ở lại đây, ta sẽ truyền."
Khi ám vệ leo lên mái nhà, ta kéo Bạch Chỉ chui lên giường, hạ màn xuống, sau đó hai người cùng nhau rung giường.
Ta vừa rung giường vừa hét lên, giọng the thé.
Bạch Chỉ bị ta hét đến mức không dám thẳng, đợi ám vệ rời đi, nàng không thể tin nổi mà hỏi: "Điện hạ, sao người giống như rất có kinh nghiệm ?"
Ta lúng túng hắng giọng: "Sách, học từ trong sách."
Bạch Chỉ chỉ , ánh mắt ta lại có chút kỳ lạ.
Triệu Hiên dường như tin rằng đêm qua ta đã sủng hạnh tỳ nữ, không sai người đến điều tra nữa.
Nhưng trong chính sự, hắn đối với ta ngày càng không nể .
"Phụ hoàng, trước khi công bố kết quả khoa cử, nhi thần có một việc muốn bẩm báo."
Lúc đó, ta đang ở thư phòng cùng Hoàng đế ăn điểm tâm, chuẩn bị đề cập đến chuyện khoa cử.
Triệu Hiên đã mang theo tội danh của ta đến.
Hắn rằng ta lạm dụng hoàng quyền, giúp một người dân nghèo mưu cầu tiền đồ, còn có đủ loại chứng cứ bày ra trước mặt.
"Thập Nhị, có việc này không?"
Phụ hoàng nghiêng đầu chất vấn ta.
Mặc dù người thương ta, trong chính sự không cho phép bất kỳ ai đi quá giới hạn hoặc sai.
Ta lập tức quỳ xuống đáp: "Nhi thần không hề lạm dụng hoàng quyền, chỉ vì người học trò nghèo ấy thực sự có tài, chỉ là phải chịu quá nhiều bất công!"
Người học trò nghèo đó, tên Thẩm Nguyệt Chi.
Hắn gia cảnh bần hàn, sống nương tựa vào người mẹ già bệnh nặng. Hắn một thân một mình lên kinh dự thi, vì tài năng vượt trội và cơ hội đỗ cao quá lớn nên bị gia đình Lý Tham Sự bắt cóc.
Vào ngày thi, hắn liều mạng trốn ra để dự thi, đầu đầy máu vẫn cố chịu đựng để bài.
Vừa xong, hắn trực tiếp ngất xỉu.
Rõ ràng là bài thi của hắn rất xuất sắc, giám khảo lại hắn bẩn giấy thi, khinh thường hoàng ân nên đuổi ra ngoài.
Hắn không biết kêu oan ở đâu, đánh trống cáo trạng bị quyền quý cấu kết hạ ngục, chịu đủ cực hình tra tấn.
Hôm ta lén ra khỏi cung gặp hắn, hắn đang tuyệt vọng muốn nhảy hồ tự vẫn.
Ta cứu hắn, : "Công tử bị oan, ta sẽ thay công tử cáo trạng minh oan."
Hôm nay ta đến tìm Phụ hoàng vốn là để chuyện này, không ngờ Triệu Hiên đã hớt tay trên.
Hắn luôn có khả năng lật ngược trắng đen, lại biết thu phục lòng người, đặt ta vào thế khó xử.
Phụ hoàng những chứng cứ đó, ra lệnh kéo ta xuống: "Thập Nhị Hoàng tử rối kỳ thi, vì là lần đầu phạm tội chưa hậu quả nghiêm trọng, ba ngày, mỗi ngày hai mươi gậy!"
Thấy không bị xử nặng, ánh mắt Triệu Hiên u tối, siết chặt nắm tay.
Ta chịu hai mươi gậy, cái mông dũng nở hoa.
Thái giám thi hành vốn không dám đánh thật, chỉ giơ cao đánh nhẹ.
Nhưng đến giữa chừng, Triệu Hiên dẫn người đến giám sát. Người của hắn ra tay rất mạnh, như muốn đánh chết ta.
Từ lúc đầu ta còn tức giận chửi rủa: "Triệu Hiên, tên vương bát đản này!"
Đến cuối cùng ta chuyển thành van xin: "Cửu ca... bảo hắn nhẹ tay chút, ta đau quá..."
Triệu Hiên giơ tay, thái giám lùi qua một bên.
"Thật là không có cốt khí."
Hắn cúi người gần mặt ta, lạnh lùng : "Đừng Hoàng huynh bạc đãi ngươi, chẳng phải ta còn mang thuốc đến đây sao."
Nói xong, tên khốn đó trực tiếp đổ thuốc lên vết thương của ta, thuốc ngấm vào vết thương xèo xèo đau đớn. Ta ôm lấy chân ghế khóc rống: "Triệu Hiên, ngươi dung túng tay chân điều xấu, sớm muộn gì cũng nhận quả báo!"
Tên tham sự bắt cóc Thẩm Nguyệt Chi chính là phe phái của Triệu Hiên.
"Ngươi còn muốn dạy ta việc?"
Triệu Hiên ta trừ trên cao xuống, ném chai thuốc xuống đất: "Trước hết, vị thế của ngươi phải cho phép ngươi đã."
Dứt lời, hắn khẩy rồi bỏ đi.
Ta chỉ biết thở dài, bị khiêng về Hiên Nguyệt Điện.
Chu ma ma và Ninh phi thấy ta thì kinh hoảng, Ninh phi chọc chọc đầu ta quở trách: "Con đúng là không biết điều, Lão Cửu là một con rắn độc, sau này phải tránh xa hắn ra!"
Ta cũng muốn thế mà!
Đến tối ta phải thay thuốc, không thấy Bạch Chỉ trong điện. Các cung nữ khác lén với ta: "Hình như nàng đi đến chỗ Cửu Hoàng tử rồi."
Ta lo lắng nàng sẽ bị Triệu Hiên lợi dụng, liền nhịn đau chạy đi tìm.
Trong điện lớn, ánh nến vàng rực.
Trên kỷ trà, lư hương hình thượng thú chậm rãi nhả khói.
Bạch Chỉ đứng trong làn khói, hai má ửng hồng, nở nụ nịnh bợ: "Nô tỳ chính là người cùng Điện hạ hoan vũ ở Ngự Hoa Viên hôm ấy."
"Ngươi?"
Triệu Hiên nửa tựa bên mép giường, cong môi hỏi: "Ngươi có chứng cứ gì?"
Bạch Chỉ ngượng ngùng một lúc, trước mặt hắn, trực tiếp tháo ngoại sam, bên trong chỉ mặc một lớp sa mỏng như cánh ve.
Nàng đặt ngón tay lên cổ, chỉ vào dấu răng trên đó: "Đây là dấu người để lại đêm đó."
Bạn thấy sao?