Ta không có chí tiến thủ, chỉ muốn một con sâu gạo.
Mẫu phi không có ý kiến gì, người trong cung Hiên Nguyệt cũng không ai phản đối.
Chỉ có Cửu Hoàng huynh Triệu Hiên là không đồng .
Hắn chế nhạo ta: "Thập Nhị đệ, đừng tưởng giả vờ vô dục vô cầu có thể lừa ta. Cái trò giả heo ăn thịt hổ này không qua mắt ta đâu."
Dù ta giải thích rằng bản thân không hề có ý định tranh giành ngai vàng như thế nào, hắn vẫn cho rằng ta thâm sâu khó lường, hai mặt ba lòng.
Lý do là vì mỗi lần Triệu Hiên tỉ mỉ sắp đặt kế hoạch, ta đều vô cướp mất cơ hội, khiến hắn phải dâng thành quả lên cho ta không công.
Phụ hoàng vì thế mà hết mực cưng chiều ta.
Triệu Hiên coi ta là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất, luôn tìm cách vượt qua ta trong mọi chuyện.
Ví dụ như hôm nay.
"Tiểu Điện hạ của ta ơi!"
Chu ma ma lôi ta ra khỏi chăn: "Dậy mau, không phải người đã hẹn với Cửu Hoàng tử thi đua cưỡi ngựa sao? Sắp muộn rồi!"
Ta buồn ngủ không mở nổi mắt, lẩm bẩm: "Không đi đâu, bà thay ta nhắn với Hoàng huynh một câu."
"Người để ngài ấy chờ dưới nắng bao lâu, giờ lại bảo không đi, ngài ấy sẽ lại nghĩ người cố trêu , tâm địa độc ác cho mà xem!"
Chu ma ma vừa giúp ta mang giày vừa tốt bụng nhắc nhở.
Ta lập tức tỉnh táo, nhanh chóng phối hợp rửa mặt thay đồ, vội vã đến bãi cưỡi ngựa.
Trên đường, ta gặp mấy cung nữ đang tụm lại thì thầm. "Nghe Cửu Điện hạ đang tìm cung nữ trực đêm ở ngự hoa viên tối hôm trước!"
"Nói là nàng ấy đã ngài ấy ân sủng, muốn nâng đỡ nàng ấy. Bây giờ cung nữ nào cũng muốn thử vận may, ngay cả Tứ ma ma của phòng Thượng Y cũng đến, chẳng ai là người thật cả."
"Thật ghen tị với tiểu cung nữ sủng ái ấy!"
Ba người bàn tán xôn xao, ta nghe xong thì hóa đá ngay tại chỗ.
Bởi vì người bị Triệu Hiên "sủng ái" tối hôm trước trong ngự hoa viên, chính là ta!
Bạn thấy sao?