“Xuất cung một chuyến. Truyền tin ra ngoài rằng, tiểu công tử nhà họ Diệp bệnh nặng, gần đây Diệp gia mua rất nhiều xuyên ngọc tử.”
“Thần thiếp lo rằng có người không biết.”
“Vâng.”
Xuyên ngọc tử vốn là dược liệu thanh nhiệt, nếu nữ nhân mang thai dùng mỗi ngày một ít, ba tháng sau, ngay cả người mẹ cũng chưa chắc giữ mạng, chứ đừng đến đứa trẻ trong bụng.
Quan trọng hơn cả, ngay cả ngự y cũng khó mà phát hiện .
Nhưng thế gian nào có bức tường nào không lọt gió?
Ta vẫn luôn theo dõi từng tĩnh trong cung này.
Kinh thành nhanh chóng lan truyền tin đồn, rằng nhà họ Diệp có ý đồ hãm hoàng tự.
Lúc tin tức truyền đi khắp nơi, ta đang ngồi trong cung, nhàn nhã trêu con mèo nhỏ mà Linh Lan mang về.
Chiếc lưỡi hồng mềm mại của nó nhẹ nhàng liếm qua vết sẹo dữ tợn trên tay ta, từng chút một, lành lạnh mà ngưa ngứa.
Không ít đại thần nhân cơ hội dâng sớ đàn hặc nhà họ Diệp, rằng bọn họ mưu hoàng tử, tội đáng muôn ch,et.
Nhưng nhà họ Diệp lại cắn chặt không buông, một mực khẳng định số xuyên ngọc tử kia là để chữa bệnh cho tiểu công tử nhà họ Diệp.
Nhà họ Diệp tuy không lớn mạnh bằng Lâm gia, lại là trung thần nhiều đời của Thẩm thị.
Là con chó săn trung thành của Thẩm gia, trừ khi vạn bất đắc dĩ, Thẩm Khiêm sẽ không đến bọn họ.
Cuối cùng, chuyện này cũng bị đè xuống.
Nhưng không sao cả.
Dù gì thì Thẩm Khiêm vốn không quan tâm.
Ta cũng chẳng cần gì, chỉ việc ngồi xem kịch, đến lúc màn hạ chỉ cần vỗ tay tán thưởng là .
9
Hôm ấy, Thẩm Khiêm ngồi trong cung của ta, suốt cả buổi sáng không một lời.
Ta biết, hắn chỉ đang tìm một nơi để nghỉ ngơi mà thôi.
Hắn vừa hận vừa sợ ta, trong thiên hạ rộng lớn này, ngoài ta ra, chẳng còn chốn nào khiến hắn cảm thấy an tâm.
Ta bước đến, tháo mũ miện giúp hắn, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn:
“Bệ hạ, ngài sẽ còn có những đứa con khác.”
Hắn ngước mắt ta, trong ánh mắt ấy có sự kinh hoàng xen lẫn ỷ lại, giống hệt ánh năm đó khi vừa thoát khỏi một vụ ám sát.
“Bệ hạ, chúng ta sinh một đứa con đi.”
“Ngươi… ngươi gì?”
Thẩm Khiêm sững sờ, vô thức nuốt nước bọt.
Ta dịu dàng dỗ dành hắn:
“Ca ca, Khanh nhi muốn có một đứa con.”
Tất cả những lần ta ngang ngược càn, đều dựa vào cảm giác áy náy của hắn với ta.
Hắn vẫn để tâm đến ta, chỉ cần ta mềm mỏng một chút, hắn sẽ vui vẻ mà thuận theo.
“Ngươi…”
“Suỵt—”
Ta khẽ hôn lên khóe môi hắn, nhẹ nhàng :
“Ca ca, ngày trước huynh , muội muốn gì, huynh cũng sẽ cho.”
Ánh mắt hắn dần trở nên sâu thẳm, ta thật lâu, cuối cùng đáp:
“Được.”
Lúc hắn nằm trên ta, ta chỉ nghĩ, liệu có phải Vệ Trưng cũng đang ôm Hạ Phù như thế này?
Thẩm Khiêm khóc.
Hắn vùi đầu vào hõm vai ta, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống da thịt ta, khiến ta run rẩy.
Hắn :
“Tiểu Nguyệt, chúng ta có thể trở lại như trước không?”
“Tiểu Nguyệt”—ta đã rất lâu rồi không còn nghe ai gọi mình như .
10
Năm đó, sau khi ta trở về từ phủ Vệ, ta bị giam lỏng trong nhà.
Ta khóc lóc, gào thét, phụ thân chỉ đó là vì muốn tốt cho ta.
Cô mẫu đến thăm ta hai lần.
So với ký ức của ta, bà gầy yếu hơn nhiều.
Dù có khoác lên người châu ngọc gấm lụa, vẫn không che giấu vẻ tuyệt vọng trong mắt.
Khi ấy, ta chỉ có thể nghĩ đến một câu: “Nỗi đau lớn nhất là khi trái tim đã ch,et lặng.”
Bà :
“Hắn muốn phong ta hoàng hậu.”
Nhưng ta chẳng thấy bà vui vẻ chút nào.
“Cô mẫu không muốn hoàng hậu sao?”
“Trước đây muốn, sau này thì không. Người trong hoàng thất thực sự rất đáng sợ.”
Hoàng đế nghi kỵ Lâm gia, nên gi,et con của mẫu, lại còn vu oan cho Tiêu Quý phi.
Hắn dùng vô số ân thưởng để bù đắp cho đứa con chưa chào đời của mẫu.
Nhưng mẫu biết rõ mọi chuyện.
Bà mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục cùng hoàng đế chơi những trò lừa gạt ấy nữa, chỉ muốn rời đi.
Hắn lại dùng ngôi vị hoàng hậu để trói buộc bà.
Lần thứ hai mẫu đến thăm ta, ta không biết vì sao, đã ôm bà rất lâu rất lâu.
Cứ như thể, chỉ cần ta buông tay, bà sẽ biến mất .
Bà khẽ :
“Khanh nhi, con phải hạnh phúc.”
Bà đưa cho ta một chiếc hộp:
“Cầm lấy thứ này, chạy trốn đi. Đến biên cương tìm gia đình của Vệ tướng quân. Cô mẫu sẽ thu xếp hậu sự cho con.”
Mãi sau này ta mới biết, cái gọi là “thu xếp hậu sự” của bà, chính là đổi lấy bằng mạng sống của mình.
Mẫu nghi thiên hạ qua đời, thiên hạ than thương.
Hoàng đế không còn thời gian để quan tâm đến ta nữa.
Còn chiếc hộp mẫu đưa cho ta, cũng chỉ là một phần trong kế hoạch của vị hoàng đế kia mà thôi.
Ta vừa rời khỏi kinh thành, đã gặp Thẩm Khiêm.
Hắn sớm biết ta sẽ bỏ trốn, nên đến tiễn ta một đoạn đường.
Ta và hắn cùng đến biên cương.
“Ngươi không ở kinh thành, bệ hạ có giận không?”
“So với việc thái tử, ta vẫn thích ở bên các ngươi hơn.”
Đúng .
Chúng ta ba người, vốn dĩ phải luôn ở bên nhau.
Vệ tướng quân rất quý Thẩm Khiêm, nên giữ chúng ta lại.
Ông :
“Vệ Trưng đi áp tải lương thảo, mấy ngày nữa sẽ trở về.”
Ta sẽ lại gặp hắn.
Ta vui lắm.
Nhưng chỉ sau một giấc ngủ, mọi thứ đã thay đổi.
Bắc Nhung có sơ đồ phòng thủ của quân ta.
Vệ tướng quân đại bại.
Mà bản đồ phòng thủ đó, lại nằm trong chiếc hộp mà mẫu đã giao cho ta.
Chính tay Thẩm Khiêm đã đưa nó cho quân địch.
Giữa đêm khuya, kẻ nhận lấy sơ đồ từ tay hắn quay mặt đi—gương mặt ấy, ta cả đời cũng không thể quên.
Ta tận tai nghe thấy hắn :
“Hoàng thượng chẳng còn sống bao lâu nữa. Vệ gia quân nhất định phải ch,et. Hắn cưới ta, rồi hoàng đế.”
Ta không biết trong chiếc hộp mẫu đưa có gì.
Vị hoàng đế kia, dù có ch,et, cũng phải vắt kiệt giá trị cuối cùng của bà.
Ta muốn báo cho Vệ tướng quân.
Nhưng không cẩn thận kinh đến những kẻ đang bàn bạc trong đêm.
Nhìn thấy ta, trong mắt Thẩm Khiêm toàn là hoảng loạn.
Hắn rón rén bước đến, muốn giải thích điều gì đó, nửa ngày cũng chẳng thể thốt ra lời.
“Ngươi khiến ta quá thất vọng.”
Ta xoay người bỏ chạy, bị ám vệ ghìm chặt xuống đất.
“Đừng tổn thương nàng.” Thẩm Khiêm ra lệnh.
“Họ là những người đã bảo vệ ngươi trưởng thành, Thẩm Khiêm!”
Ta vùng vẫy, tức giận trừng mắt hắn.
Hắn im lặng rất lâu, rồi thì thào:
“Xin lỗi.”
Lời vừa dứt, hắn đánh một chưởng vào gáy ta.
Khi tỉnh lại, Vệ tướng quân đã xuất phát.
Ta cố gắng cưỡi ngựa đuổi theo, chạy quá vội, ngã xuống ngựa, gãy chân.
Còn Thẩm Khiêm, chắc đã sớm quay về kinh thành rồi.
Ngày Vệ Trưng trở lại, hắn chỉ thấy một bãi tha ma.
Năm vạn binh sĩ của Vệ gia, ch,et không toàn thây.
Thi thể của Vệ tướng quân không biết đang ở nơi nào.
Ta không dám tưởng tượng, ta bôn ba vạn dặm, cuối cùng lại ch,et bao nhiêu người.
Vệ Trưng cảnh tượng trước mắt, đôi mắt đỏ ngầu:
“Rõ ràng khi ta rời đi, mọi chuyện vẫn còn tốt đẹp.”
Ta không biết phải trả lời hắn thế nào.
Mười mấy mạng người nhà họ Vệ, năm vạn quân sĩ, ta thực sự không biết phải sao.
Đúng lúc ấy, một tên giám quân từ đâu chạy đến, vừa thấy ta liền xông vào.
“Chính ả đã đưa thông tin sai lệch cho Vệ tướng quân! Chính ả ch,et năm vạn Vệ gia quân!”
Ta nhận ra hắn—chính là kẻ đã cùng Thẩm Khiêm bàn bạc đêm hôm đó.
“Vô lý!” Vệ Trưng lập tức chắn trước mặt ta, bảo vệ ta.
Tên giám quân lạnh:
“Ngươi tự hỏi nàng ta đi, ngươi hỏi nàng xem!”
“Ta…”
“Lúc ngươi đến, nàng có mang theo một chiếc hộp đúng không? Chiếc hộp ấy đâu rồi?”
“Ta không biết.”
“Nó đang ở trong trướng của lão tướng quân. Nếu không tin, tiểu tướng quân có thể tự mình kiểm tra.”
Ta đứng ch,et lặng tại chỗ.
Ta biết trong trướng chắc chắn có thứ gì đó.
Bọn chúng đã âm mưu suốt bao lâu nay, những thứ đó ắt hẳn đã chuẩn bị từ trước.
Nhưng ta sợ.
Ta không biết phải đối mặt với Vệ Trưng như thế nào.
Hắn chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe, giọng khàn đặc như bị đè nén đến cùng cực:
“Chỉ cần nàng không phải, ta sẽ tin nàng.”
Ta nên “không phải”.
Nhưng đối diện với hàng vạn sinh mạng đã mất, câu ấy ta mãi mãi không thể thốt ra.
Ngoài khóc ra, ta chẳng biết gì khác.
Vệ Trưng dịu dàng lau nước mắt cho ta, khẽ :
“Nếu nàng không thừa nhận, ta sẽ coi như nàng chưa từng .”
Nghe xong câu ấy, ta lại càng khóc to hơn.
Rõ ràng ta mới là kẻ có lỗi.
Hắn lại tiếp:
“Nàng không cố ý, đúng không?”
Ta gật đầu.
“Có ẩn , đúng không?”
Ta vẫn gật đầu.
“Bị kẻ khác lợi dụng, đúng không?”
Ta tiếp tục gật đầu.
Hắn quá tốt với ta.
Lúc này, trong lòng hắn còn đau đớn gấp trăm ngàn lần ta, vẫn đang cố tìm đủ mọi lý do để tha thứ cho ta.
Người như , ta sao có thể tổn thương chứ…
11
Ta có thai.
Đúng lúc đó, thần y Bạch Chỉ tiến cung, Thẩm Khiêm đích thân mời nàng đến giúp ta dưỡng thai.
Có lẽ hắn sợ rồi.
Thật ra, ta và Bạch Chỉ đã quen nhau từ lâu.
Năm ấy, Thẩm Khiêm bị ám sát, Vệ Trưng vì cứu hắn mà rơi xuống vực sâu.
Ta tìm kiếm Vệ Trưng suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng quỳ gối bên ngoài cốc thuốc của Bạch Chỉ, cầu xin nàng cứu mạng.
Khi đó, ta đã thuốc nhân cho nàng suốt một thời gian dài, nàng mới chịu cứu sống Vệ Trưng.
Lần này, ta chính là người mời nàng vào cung.
Lúc nàng bắt mạch cho ta, sắc mặt trầm xuống, thấp giọng hỏi:
“Ngươi thực sự muốn sao?”
Bạn thấy sao?