Căn phòng này Tự Cẩm ở cũng khá lâu, chắc hẳn so với Hoàng đế vừa đến quen thuộc hơn nhiều. Nhưng không biết có phải do một đoàn tiểu thái giám đứng bên ngoài hay là long uy của hoàng đế quá lớn mà nàng vào phòng cũng không có cảm giác đó là nhà của mình.
Muốn khóc!
Nàng không biết rõ Tiêu Kỳ. Vân Thường và Trần Đức An bên cạnh nàng cũng chỉ là nô tài thấp bé nhất trong cung, chỉ biết rất ít về hoàng đế. Họ chỉ biết là hoàng thượng là người rất nghiêm khắc, đặc biệt coi trọng quy củ.
Chao ôi, lại lịch sử trên dưới năm nghìn năm thì biết, nếu hoàng đế có tính cách như thì chắc chắn có nhiều thành tựu. Người kiểu này không có nhu cầu cao với sắc đẹp, họ nhất là quyền lực.
Tự Cẩm trước hết cầu nguyện cho mình, có nhan sắc cũng chưa chắc dùng !
Nàng nhẹ bước, lưng thẳng, đầu cúi khẽ khàng vào phòng. Hai tay đặt bên hông, vững vàng khom người quỳ xuống vẫn bảo trì một tư thế đẹp thật không dễ dàng. Lần đầu tiên hành đại lễ với hoàng đế, “Nô tì thỉnh an Hoàng thượng”
Tiêu Kỳ ngồi trên giường gần cửa sổ thấy một thiếu nữ nhỏ nhắn, nét ngây thơ còn in rõ trên mặt đã cố giả cho mình già dặn hơn, nghiêm trang thỉnh an. Người này vừa chải đầu trang điểm, so với thiếu nữ đầu bù tóc rối vừa thấy trong sân thì dễ hơn nhiều. Hắn lướt qua rồi cẩn thận kỹ lại, suy nghĩ đầu tiên xộc vào đầu hắn là: khi nào mà hậu cung của trẫm lại tuyển một đứa bé thế này!
Cảm giác quỷ quái này khiến Tiêu Kỳ một lát sau mới phục hồi tinh thần lại. Nhìn thấy Tự Cẩm còn nửa ngồi nửa quỳ nguyên xi chỗ đó. Chắc do tuổi còn nhỏ, nàng có vẻ không chịu đựng nổi, cả thân mình khẽ lung lay gương mặt nhỏ nhắn vẫn cố gắng giữ trấn định...
Tiêu Kỳ khẽ ho , “Đứng dậy đi.”
Trong lòng Tự Cẩm thầm mắng. Nếu hắn không cho nàng đứng lên chắc nàng muốn té xuống đất. Buổi sáng chưa ăn cơm, lại việc lâu như thế, sức khỏe tiêu hao nghiêm trọng. Nếu ăn no như bình thường thì nàng vẫn có thể đứng quỳ thêm chút nữa.
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Tự Cẩm cắn răng đứng lên, tư thế nửa đứng nửa quỳ này rất khó chịu, đứng một lát là tê hết chân.
Tiêu Kỳ thấy trán trắng mịn như ngọc của Tự Cẩm lấm tấm mồ hôi, nét mặt căng thẳng khẩn trương. Nhỏ bé thế này sao có thể lưu lại trong cung. Làm như hắn là con quỷ háo sắc, ngay cả đứa bé cũng không tha.
Nhìn mặt hoàng đế bỗng cau lại, Tự Cẩm cũng không biết lý do, chỉ thấy tim đập nhanh khẩn trương, nàng có chọc tức hắn đâu?
Xét thấy mình chưa hiểu rõ về tính của hoàng đế, hắn lại là người tôn trọng quy củ. vóc dáng này còn chưa có điều kiện tranh thủ cảm, thân thể còn chưa phát triển, vẫn chỉ là đứa bé. Trong hình này, tranh sủng là một hành vi ngu xuẩn, tốt nhất là ít ít .
Quan trọng là chưa , chưa gì mà nét mặt đã đen như thế, trời ơi, tính vị hoàng đế này cũng thật là kỳ quặc!
“Ngồi xuống đi.” Tiêu Kỳ Tự Cẩm nơm nớp lo sợ, lẽ nào hắn rất đáng sợ sao? Nhát gan như thế, ngồi cũng không dám ngồi thì sao chọc giận Lý Chiêu Nghi nhỉ?
Hoàng đế chợt nghiêm túc suy nghĩ.
Cái mông ngồi xuống, cả người đều cảm thấy thả lỏng. Quét sân bên ngoài lâu như đã đau lưng, mỏi chân từ sớm. Lúc nãy lại đứng quỳ lâu như thế, dù tinh thần bên ngoài còn có vẻ thong dong người bằng sắt cũng không chịu nổi.
Quản Trường An bưng khay trà tới, trên đặt một bình trà mới ngâm.
Khay trà sơn đỏ thẫm, bình trà vẽ rồng vàng uốn lượn, ly trà tô rồng ngũ sắc và hương trà thơm ngào ngạt!
Những thứ này đều không phải đồ trong nhà của nàng. Hoàng đế đến chỗ tần phi, còn tự mình mang theo vật dụng hàng ngày!!!
Thế là bị ghét bỏ ư.
Bạn thấy sao?