Hoàng Đế Keo Kiệt – Chương 6

15.

Bên ngoài cửa, ngự tiền tổng quản lo lắng hỏi ta: “Khê tỷ tỷ à, vừa rồi Bệ hạ rõ ràng không muốn để chúng ta ra ngoài, người đi nhanh như , lát nữa Bệ hạ không vui thì phải sao?”

Ta cánh cửa đóng chặt: “Chẳng phải vừa rồi ngươi cũng đi rất nhanh sao?”

Ngự tiền tổng quản trừ: “Nô tài không phải là đi theo Khê quen rồi sao, mà vị quý nhân bên trong kia, nô tài thấy cũng là một nhân vật đáng gờm đấy, biết đâu thật sự có thể thành chủ tử.”

Ta lơ đãng đáp lại hắn: “Thế à.”

“Đúng .” Hắn nghiêm túc phân tích: “Người xem, trước đây bên cạnh Bệ hạ ngoài người ra, chưa từng có nữ nhân nào khác, bây giờ vị này, dù sao cũng đã vào Ngự thư phòng rồi, tuy rằng Bệ hạ trông có vẻ không vui, rốt cuộc cũng không đuổi người ra ngoài phải không?”

Phải đấy.

Bên tai, tổng quản vẫn còn lải nhải, không biết lải nhải bao lâu, cuối cùng tổng kết: “Cho nên theo nô tài thấy, hậu cung của chúng ta cuối cùng cũng sắp nghênh đón nữ chủ nhân rồi, nô tài vẫn cảm thấy, Bệ hạ thích Khê hơn, bất kể ai chủ tử, cũng không thể vượt qua người.”

Nói hay lắm, lần sau đừng nữa.

Hắn cũng biết điều, thật sự không nữa.

Ngay sau đó, thấy nụ trên mặt hắn càng thêm tươi: “Ây da, Diệp tiểu chủ ra rồi.”

Ta theo, thấy Diệp Hân Nhiễm tươi bước qua ngưỡng cửa, còn quay đầu vẫy tay vào bên trong: “Vậy thần thiếp xin phép về trước, tạm biệt Bệ hạ~”

Quay đầu lại, ta, trên mặt không giấu vẻ đắc ý, đến gần ta hạ giọng : “Lộc Khê, trước đó là ta hiểu lầm ngươi, không ngờ ngươi và Hoàng thượng thật sự chỉ là quan hệ chủ tớ, có thể thấy, người thật sự không thích ngươi.”

Nàng ta đặc biệt nhấn mạnh hai chữ chủ tớ.

Ta ngẩng đầu nàng, nhạt : “Nếu đã như , ngươi có muốn dập đầu tạ lỗi với ta không?”

“Ngươi!” Sắc mặt nàng ta thay đổi, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, “Lộc Khê, ngươi thật biết .”

Ta không có , nàng ta không muốn nghe, vội vàng bỏ đi.

Nhìn bóng lưng nữ chính, tổng quản công công tò mò hỏi ta: “Khê , người ? Sao Diệp tiểu chủ đi vội vàng thế?”

“Không biết, có lẽ vội về nhà thu quần áo chăng.”

Ta lắc đầu, nhân lúc tổng quản công công ngẩng đầu trời, xoay người vào Ngự thư phòng.

Vừa vào cửa đã đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Lâm Giản: “Ồ, đây không phải là Khê của chúng ta sao, vừa rồi chạy nhanh thật đấy.”

Ta sai.

Ta không nhận.

Trong lòng ta đột nhiên dâng lên một chút bực bội, móc: “Đây không phải là nhường chỗ cho Bệ hạ sao, dù sao Bệ hạ ngay cả tiền cưới vợ cũng đã để dành đủ rồi, không tìm một người vợ thì sao mà .”

“Nàng bậy gì đó.” Tạ Lâm Giản nghi hoặc ta, sau đó vẫy tay, bên cạnh lập tức có người đưa bát lên, “Đừng linh tinh nữa, nàng mau uống thứ này đi.”

Ta cúi đầu , không biết từ lúc nào đã có một bát thuốc sắc sẵn lớn như .

Ngẩng đầu lên, Tạ Lâm Giản ta bằng ánh mắt hung dữ: “Uống.”

Bảy năm trước, cũng vì chiếc bánh kem đó, Tạ Lâm Giản nằm liệt giường nửa tháng, ta cũng phải uống thuốc đắng nửa tháng trời.

Từ đó, hắn hận đồ ngọt, ta hận thuốc.

Ta đẩy bát thuốc ra: “Đây là gì?”

Tạ Lâm Giản liền tự mình bưng thuốc đến bên miệng ta: “Hoặc là uống thuốc, hoặc là cho trẫm, vì sao nàng sợ nữ nhân vừa rồi?”

Ta : “Ta không sợ nàng.”

Tạ Lâm Giản hỏi: “Vậy vì sao vừa rồi nàng lại ra ngoài?”

Có lẽ là, sợ ta thật sự lòng với ngươi.

Nhìn nhau hai giây, ta kiên quyết nhận lấy bát thuốc, nín thở uống một hơi cạn sạch.

Thật đắng không sao tả xiết.

Sắc mặt Tạ Lâm Giản còn khó coi hơn ta: “Được, Lộc Khê nàng thật có bản lĩnh.”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...