Hoán Đổi Trả Thù – Chương 5

22

Ngày hôm sau, Cố Tuấn không xoay sở tiền, công ty của ta sụp đổ như một lâu đài giấy bị thiêu rụi.

Để giúp ta, Lâm Hương Ngọc tự cho là thông minh, livestream trên mạng, công khai chỉ trích tôi là kẻ vô vô nghĩa.

Cô ta kể rằng, trong vụ tai nạn, Cố Tuấn đã liều mạng cứu tôi, thế mà sau khi xuất viện, tôi lại kiện ly hôn, ép ta ra đi tay trắng.

Khi công ty ta gặp khủng hoảng nghiêm trọng, tôi cũng không hề ra tay giúp đỡ.

Cộng thêm việc tôi từng tố cáo Chu Minh và đồng bọn, dựng lên hình tượng “người chính nghĩa”, đã khiến Cố Tuấn thu hút một lượng lớn fan trung thành.

Những người hâm mộ này, khi biết “thần tượng” của mình bị đối xử bất công, lập tức nổi giận và tấn công dồn dập vào phần bình luận của tôi:

“Anh Cố cứu , lại lấy oán báo ơn sao?!”

“Giờ phụ nữ đều độc ác sao? Không dám lấy vợ, không dám!”

“Đừng hiểu lầm, loại phụ nữ rắn rết chỉ có mình ta thôi.”

“Tôi đề nghị trục xuất ta khỏi danh sách phụ nữ!”

“Quả nhiên, độc nhất là lòng dạ đàn bà!”

Đối mặt với cơn bão chỉ trích, tôi chẳng buồn bận tâm.

Thậm chí tôi còn đủ thời gian thong thả nhâm nhi trà và đọc từng bình luận.

Không sao cả, cứ chửi đi.

Dù sao tôi cũng đã dặn luật sư thu thập chứng cứ, sẵn sàng kiện bất kỳ kẻ nào công khai bôi nhọ tôi trên mạng.

Sự việc càng ồn ào, nhiệt độ càng tăng.

Những chuyện của Chu Minh và đám cũng vì thế mà một lần nữa leo lên top tìm kiếm.

Lâm Hương Ngọc nghĩ rằng là vì muốn đòi lại công bằng cho Cố Tuấn.

Nhưng ta không biết rằng, tai họa sắp giáng xuống đầu mình.

Những gia tộc lớn luôn coi trọng danh tiếng.

Cái scandal mà họ đã phải cố gắng dìm xuống, giờ lại trở thành câu chuyện tán gẫu hàng ngày của mọi người, sao họ có thể ngồi yên?

Ai cũng biết rằng, cách tốt nhất để dìm một tin nóng chính là tung ra một tin còn chấn hơn.

Vậy tin tức đó là gì?

Chính là “bộ phim hành đặc sắc” do Cố Tuấn và Lâm Hương Ngọc đóng chính.

“Bất ngờ! Tổng tài nhà họ Cố mất điểm vì hình tượng thâm sụp đổ, từ lâu đã qua lại với nữ sinh ngây thơ.”

Sau đó, Lâm Hương Ngọc nhận hàng loạt tin nhắn từ những gã đàn ông bệnh hoạn.

Nội dung trơ trẽn và hạ lưu, từng câu từng chữ đều khiến người ta ghê tởm.

Không chịu nổi, ta phát điên.

Cố Tuấn chạy đến tìm tôi tính sổ:

“Thẩm Tâm, em có bất mãn gì thì cứ nhằm vào ! Tại sao lại dùng những thủ đoạn ác độc như để trả thù Lâm Hương Ngọc?”

“Cô ấy vô tội!”

“Em cũng là phụ nữ, chẳng lẽ không biết sẽ tổn thương thế nào cho ấy sao?”

Anh ta kích chất vấn tôi, như thể đang xả giận vì người mình .

Nhìn ta, tôi bỗng nhớ đến thời còn trẻ, Cố Tuấn cũng từng vì tôi mà đánh nhau với người khác.

Nhưng giờ đây, khi đã qua tuổi ba mươi, chúng tôi chẳng khác gì người dưng.

Anh ta lại giống như một thằng nhóc, đứng ra bảo vệ người con mà mình thương.

Tôi im lặng, chờ ta bình tĩnh lại rồi hỏi ngược:

“Anh nghĩ là tôi à?”

“Chẳng lẽ không phải?”

Tôi bật :

“Cố Tuấn, lần trước tôi xem camera chỉ để thu thập chứng cứ.”

“Đối với mấy video đó, tôi không có hứng thú.”

Anh ta biết tôi không bao giờ dối.

Nghe tôi phủ nhận, ta lập tức hiểu ra, kẻ đứng sau là người khác, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm trọng.

“Là ai?”

“Tất nhiên là nhà họ Chu. Là kẻ thù tôi chọn riêng cho .”

“Tôi tốn bao công sức, bất chấp mọi cách chỉ để triệt .”

Cố Tuấn chưa từng thấy dáng vẻ “điên cuồng” này của tôi, cuối cùng ta cũng cảm nhận nỗi sợ hãi.

Một nỗi sợ hãi đến muộn.

Tôi tiến lên, còn ta lùi dần, cho đến khi lưng chạm vào lan can ban công.

Chỉ cần bước thêm một bước nữa là vực sâu vạn trượng.

Anh ta khó khăn :

“Thẩm Tâm, em không phải người như .”

“Trước đây, dù mạnh mẽ, em vẫn luôn chừa lại một đường sống.”

Anh ta vẫn mơ mộng rằng tôi sẽ nương tay?

Quá ngây thơ.

Cũng quá giả tạo.

“Tôi vốn không định ép đến đường cùng.”

“Nhưng rồi tôi tìm thấy trong két sắt của , hợp đồng bảo hiểm nhân thọ giá trị lớn mua cho tôi.”

“Và vé xem phim ‘Người vợ mất tích.'”

“Cộng thêm câu của Lâm Hương Ngọc, muốn nhốt tôi vào bệnh viện tâm thần.”

Những thứ này không phải đều thể hiện rõ ý đồ xấu của ta sao?

Cố Tuấn cố vớt vát:

“Anh chưa từng thực hiện những ý định đó mà.”

“Nhưng đã nghĩ đến nó đúng không?”

Ánh mắt tôi tối lại, chút lương tri cuối cùng hoàn toàn tan biến.

Vậy thì tôi chẳng cần nương tay gì nữa.

24

Cố Tuấn bị giới thượng lưu phong sát, còn danh tiếng của Lâm Hương Ngọc thì thối nát đến mức ai cũng dè bỉu.

Cả hai ở trong nước chẳng khác gì chuột chạy qua đường, ai gặp cũng muốn đánh. Không còn cách nào sống yên ổn.

Người ta “xe đến chân núi tất có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”

Ngay lúc khó khăn nhất, một người em của Cố Tuấn gọi điện thoại.

Anh ta mình đã dựng sự nghiệp ở Thái Lan, sẵn sàng giúp đỡ, tài trợ để Cố Tuấn bắt đầu lại từ đầu.

Trong thế bế tắc, Cố Tuấn chẳng còn đường nào khác, bèn ôm tâm lý “ch.ết đuối vớ cọc” mà đồng ý ngay.

Anh ta không thèm để ý đến những tin tức cảnh báo tràn lan trên mạng, hay lời khuyên từ các KOL dặn đi dặn lại rằng thời gian này không nên ra nước ngoài du lịch.

Anh ta kéo theo Lâm Hương Ngọc, vội vã đáp chuyến bay đến Thái Lan tìm người em.

Ngày đầu tiên đến nơi, người em đặt phòng ở khách sạn sang trọng nhất để đón tiếp họ.

Cố Tuấn cảm đến mức rơm rớm nước mắt:

“Anh em, cảm ơn cậu.”

Người em vỗ vai ta, dẫn ta về phía khách sạn:

“Khách sáo gì chứ, chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi, cậu gặp khó khăn, sao tôi có thể khoanh tay đứng ?”

Sự hào phóng của người em khiến Lâm Hương Ngọc kinh ngạc.

Cô ta dựa vào người Cố Tuấn, không quên nịnh hót:

“Anh Cố, vẫn là em của đáng tin cậy, chứ không như vợ cũ của , đúng là đồ vô vô nghĩa.”

Tôi đã khiến Cố Tuấn thân bại danh liệt, trắng tay, ta hận tôi đến tận xương tủy.

Nghe , ta xua tay ngay lập tức:

“Đừng nhắc đến người phụ nữ đó nữa, thật xúi quẩy!”

Những ngày tiếp theo ở Thái Lan

Người em tỏ ra cực kỳ hào sảng, tiêu xài không tiếc tiền.

Cố Tuấn và Lâm Hương Ngọc sống trong cảnh không thiếu ăn thiếu mặc, dần mất cảnh giác và hoàn toàn tin tưởng người em.

Khi ta đề nghị đưa Cố Tuấn đi sòng bạc chơi thử, Cố Tuấn không hề nghi ngờ gì.

Ngày đầu tiên bước chân vào sòng bạc, dường như thần may mắn đứng về phía Cố Tuấn. Anh ta thắng liên tục, tiền đầy túi.

Cảm giác chiến thắng khiến ta bừng bừng khí thế, giống như những ngày huy hoàng khởi nghiệp.

Cứ thế, ta chơi bạc suốt tuần, nghỉ ngơi vào cuối tuần.

Bi kịch bắt đầu

Một hôm, khi đi dạo phố, Cố Tuấn thấy trong trung tâm thương mại có rất nhiều quần áo đẹp. Nghĩ đến Lâm Hương Ngọc – người đã theo ta trong hoạn nạn – ta bảo:

“Vào chọn một bộ em thích đi. Anh Cố của em có tiền mà.”

Lâm Hương Ngọc mừng rỡ, kiễng chân hôn lên má Cố Tuấn, rồi theo nhân viên bán hàng vào phòng thử đồ.

Nhưng tai họa xảy ra ngay lúc đó.

Khi bước vào phòng thử đồ, ta không biết rằng dưới sàn có cơ quan đã giấu kỹ.

Bất ngờ, sàn mở ra, và ta rơi xuống một cái hố đã đào sẵn từ trước.

Khi tôi bước vào tìm, phòng thử đồ trống trơn, Lâm Hương Ngọc đã biến mất không dấu vết.

Cố Tuấn báo cảnh sát. Cảnh sát Thái Lan đào bới cả trung tâm thương mại không thu gì.

Cố Tuấn không chịu bỏ cuộc, thề phải tìm lại người .

Nhưng đúng lúc này, người em “nghĩa khí” bất ngờ đổi thái độ, không chịu hỗ trợ ta nữa.

Cố Tuấn tuyệt vọng:

“Vậy tôi phải sao bây giờ?!”

Người em nhả khói thuốc, lạnh nhạt đáp:

“Cậu đi đánh bạc đi, dù sao vận may của cậu cũng tốt, chắc chắn sẽ kiếm ^

Cố Tuấn thật sự quay lại sòng bạc.

Nhưng lần này, may mắn không còn đứng về phía ta.

Anh ta thua sạch, gánh nợ chồng chất.

Vòng xoáy vay tiền – đánh bạc – thua tiền cứ thế tiếp diễn, không có điểm dừng.

Số nợ của ta ngày càng lớn, như một quả cầu tuyết lăn xuống dốc.

Đến khi không còn khả năng trả nợ, vào một đêm mưa, Cố Tuấn bị chủ nợ bắt cóc và bán vào một khu công nghiệp.

Từ đó, không còn ai nghe tin tức gì về họ nữa.

26

Lần gặp lại họ, là qua một bài đăng tôi chuyển tiếp.

Bài viết giới thiệu về “Sự kiện người trong bình ở Thái Lan”, kèm theo hình ảnh khiến tôi sững sờ.

Trong bức ảnh, chính là Cố Tuấn và Lâm Hương Ngọc – hai người đã biến mất bấy lâu nay!

Họ bị chặt tay chặt chân, đặt vào trong những chiếc bình lớn.

Cả hai hướng ánh mắt về phía nhau, nước mắt rơi lã chã.

Đọc hết bài viết, tôi khẽ nhếch môi hài lòng.

Những người nhau, cuối cùng cũng không phải chia lìa.

Tôi đúng là một người tốt hiếm có khó tìm mà!

-Hết-

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...