Hoán Đổi Thân Xác [...] – Chương 8

Với lũ người tham lam này, chắc chắn cái gì họ cũng đều muốn có.

 

Tôi bỏ tiền một thám tử tư, vài phút sau đã gửi đến vị trí khách sạn cha tôi đang ở, là một khách sạn bốn sao cũng không tệ lắm.

 

Thám tử tư rất có năng lực, ba giờ sau, camera đã lắp đặt trong phòng khách sạn cha tôi ở. Tôi đồng thời mở hình ảnh camera giấu kín trong nhà và hình ảnh camera trong khách sạn của cha tôi.

 

Tôi nằm dài trên ghế sofa, bắt đầu ăn khoai tây chiên rôm rốp.

 

Người hờ của tôi, dì tôi và Trương Thúy Phương đang ngồi trong nhà, Trương Thúy Phương với giọng bén nhọn hỏi: "Tiểu Quân, đừng có lừa chị, ông chủ đó thật sự cho một căn nhà sính lễ à?"

 

Người hờ của tôi vừa nhét sầu riêng và đào vào miệng, vừa lẩm bẩm một cách không kiên nhẫn: "Đã với chị bao nhiêu lần rồi, thật mà, chị. Chúng ta mới là người một nhà, sao chị còn nghi ngờ cả em?"

 

Trương Thúy Phương vội vàng dỗ dành ta, sợ đứa em trai quý giá của mình tức giận: "Chị không nghi ngờ em, chị chỉ muốn chắc chắn hơn thôi."

 

"Vậy thì theo lời em đi! Chúng ta lén đến khách sạn của con nhóc chết tiệt đó, cho nó uống thứ nước gì gì đó mà em ."

 

"Xong rồi em đưa ông Vương kia đến, sau khi xong chuyện, nó không đồng ý cũng phải đồng ý."

 

Điều khiến tôi không ngờ là Lý Lân lại khuyên mẹ mình: "Mẹ, chị ta đã có tiền thì cứ để chị ta đưa tiền là . Đối xử với chị ta như , sau này chị ta có ghét chúng ta không? Dù sao cũng là chị ruột của con."

 

Quả nhiên, tôi còn đang nghĩ thằng mập này rốt cuộc cũng thay đổi tính nết rồi thì nghe nó tiếp:

 

"Chị ta bám cành cao, nếu kề vai sát cánh bên cạnh ông chủ Vương kia, sau này chúng ta cũng chẳng còn lợi lộc gì nữa."

 

Người hời vội vàng : "Không đâu, không đâu, ông chủ của dì em là người thật thà, chúng ta giúp ông ta ôm mỹ nhân về, ông ta còn chưa kịp cảm ơn chúng ta nữa là!"

 

"Sau này chị của con sống sung sướng rồi, mới biết chúng ta là người một nhà ruột thịt. Còn có thể oán trách gì nữa chứ?"

 

Dù đã nhiều năm trôi qua, trong lòng tôi vẫn vô cùng tức giận, tức đến mức muốn bóp nát hết khoai tây chiên trong tay.

 

Kiếp trước tôi mặc cho các người muốn gì thì , kiếp này tôi chắc chắn phải khiến các người trả giá gấp bội.

 

Tôi trực tiếp gọi điện cho thám tử tư, trả thêm tiền để ta trong vòng hai mươi phút tìm ra tất cả thông tin của ông chủ Vương này.

 

Mở tài liệu word gửi qua wechat ra xem, điều tra rõ ràng đến cả chuyện hồi nhỏ ông ta đái dầm đến tận khi bảy tuổi rưỡi.

 

Hóa ra ông Vương này chỉ là ông chủ của một công ty xây dựng nhỏ, tài sản khoảng vài trăm triệu.

 

Chỉ riêng tiền lãi một năm của tôi cũng có thể mua cái công ty quèn này của ông ta rồi.

 

Tôi mỉm , dựa theo thông tin tra mà gọi điện cho một người bên lĩnh vực thu mua.

 

Khi người đứng đầu trong lĩnh vực thu mua với ông ta rằng sẽ trả giá cao hơn 15% so với giá thị trường để mua lại công ty nhỏ bé của ông ta, ông ta suýt nữa đã coi tôi như tổ tông để thờ phụng, dù sao thì hình kinh doanh hiện tại của ông ta cũng không mấy khả quan.

 

Tôi không lộ diện, chỉ nhắn tin qua wechat cho ông ta:

 

"Tôi đã bí mật mua công ty này để tặng cho nhỏ của tôi, muốn tạo cho ấy một sự bất ngờ. Nhưng phải giữ bí mật nhé!"

 

"Bạn tôi sắp tốt nghiệp đại học rồi, tên là Lý Hận Đào, hiện tại vừa về quê thăm nhà."

 

Sau đó tôi gửi cho ông ta một tấm ảnh của "Lý Hận Đào", với ông ta rằng mấy ngày nữa sẽ liên lạc để ký hợp đồng chính thức.

 

Ông Vương liên tục gật đầu, khen tôi có tiền lại còn có mắt thẩm mỹ.

 

Tôi trả lời bằng một biểu tượng cảm "haha."

 

8

 

Ông Vương vừa cúp điện thoại thì nhận cuộc gọi của dì tôi, vội vàng nghe máy. Người phụ nữ này cứ khăng khăng rằng nhà bà ta có một đứa cháu lớn là sinh viên đại học, muốn giới thiệu cho ông ta. Ông ta không thiếu mấy đồng tiền đó, có một sinh viên đại học đối tượng kết hôn, xem ra cũng rất nở mày nở mặt đó nha.

 

"Anh Vương à, em là Chu Hồng Hỉ đây. Cháu em đồng ý rồi, hiện tại cháu ấy đang ở khách sạn Ngọc Đỉnh, phòng 1404. Em đã gửi địa chỉ cho rồi, nhanh chóng qua đó để cùng trò chuyện nhé."

 

Chu Hồng Hỉ vừa quay đầu liếc cha tôi đang bị trói chặt trên giường, vừa nịnh nọt .

 

Cha tôi tức đến nỗi mắt muốn nứt ra không thể giãy giụa . Mẹ tôi thấy ông ta phiền phức, trực tiếp trùm chăn lên đầu ông ta.

 

Chu Hồng Hỉ không hài lòng liếc : "Chị nhẹ tay thôi, đừng cho nó chết ngạt, không thì hỏng chuyện hết."

 

Mẹ tôi hừ lạnh một tiếng: "Con nhỏ thối tha này da dày thịt béo, chết không đâu."

 

Ông chủ họ Vương lái chiếc xe Mercedes cũ nát phóng thẳng đến đó.

 

Tôi lại mở một gói khoai tây lát mỏng Quý Châu, cay đến mức khiến tôi hơi hoa mắt chóng mặt.

 

Đến khi tôi sắp uống hết một cốc trà sữa thì ông chủ Vương cuối cùng cũng đến.

 

Ông ta thấy người phụ nữ trong chăn quấn như một con nhộng, trong lòng biết có vấn đề chỉ còn một bước nữa là gạo nấu thành cơm.

 

Ông ta là người sành sỏi, sao có chuyện vịt đến miệng lại bay đi ? Mẹ tôi đứng trước mặt ông ta, kéo chăn ra.

 

"Ông Vương, đây là con tôi, ông xem, chúng ta đã về sính lễ và nhà cửa rồi..."

 

Ông Vương háo hức người trên giường, sau đó ngây người ra.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...