Hoán Đổi Thân Xác [...] – Chương 7

Trương Thúy Phương không hề ngượng ngùng: "Không phải con trai của ông chủ của dì, mà là ông chủ của dì con."

 

"Vợ ông ta mất sớm, đừng tuổi tác lớn hơn mà đánh giá nha, ông ta rất biết chiều chuộng vợ mình."

 

Cha tôi ngây người, sau đó tức giận: "Điên rồi à? Tôi mới hơn hai mươi tuổi, bà bảo tôi lấy một ông già góa vợ? Sao bà không tự đi mà lấy? Tôi thấy hợp với bà hơn đấy."

 

Trương Thúy Phương tỏ vẻ mình là người biết nhân biết nghĩa: "Tao là mẹ mày, tao nuôi mày bao nhiêu năm nay rồi, còn cho mày ăn học suốt bao nhiêu năm. Bây giờ chỉ bảo mày đi lấy chồng, mày lại có thái độ như sao?"

 

Cha tôi lạnh: "Thiếu đàn ông đến thế thì bà tự đi mà lấy, bà có biết tôi học chuyên ngành gì không?"

 

"Chỉ cần tôi tốt nghiệp thuận lợi, trong vòng ba năm có thể kiếm tiền lương vài trăm ngàn tệ mỗi năm."

 

Lời này Trương Thúy Phương hơi kinh ngạc: "Một đứa con , sao có thể kiếm nhiều tiền như ?"

 

Chu Hồng Hỉ thấy mẹ tôi bị thuyết phục, liền lén véo tay bà ta: "Con bé này chắc chắn là lừa bà đấy, bây giờ sinh viên ra trường không tìm việc nhiều lắm, sao có thể chứ..."

 

Người hờ của tôi cũng chen vào:

 

"Ông chủ Vương đã rồi, nếu Đào Đào lấy ông ta, ông ta sẽ không chỉ cho một triệu tệ mà còn cho một căn nhà. Đây là một căn nhà cấp hai ở thành phố đấy."

 

Trương Thúy Phương lập tức giữ lập trường vững chắc, giật lấy vali của cha tôi: "Lâu như không về, con ở lại vài ngày đi, cha mẹ sao có thể con , đúng không hả Đào Đào của mẹ?"

 

Tôi ở bên cạnh, lúc này mới nhíu mày: "Chuyện này sao không bàn bạc với tôi trước? Tuổi của đối phương sắp bằng tuổi hai chúng ta rồi, thử hỏi còn ra thể thống gì nữa?"

 

Trương Thúy Phương tôi không kiên nhẫn: "Bàn bạc với ông thì có tác dụng gì? Ông có thể mua nhà cho Lân Lân không? Tiền ông kiếm mấy năm nay chẳng đáng là bao, ra chỉ khiến người ta chê. Con tôi cung là do tôi sinh ra, sao tôi lại không thể quyết định chứ?"

 

Cha tôi không thèm để ý đến bà ta, kéo vali định đi, Trương Thúy Phương thấy ông ta phản kháng liền vội vàng nằm vật ra đất:

 

"Hôm nay mày mà đi, trừ khi mày bước qua xác người mẹ già này, nếu không thì tao chết ở đây cho mày coi!"

 

Kiếp trước, tôi từng bị hành này của bà ta dọa sợ, cha tôi thì lại không giống như tôi.

 

Lần trước là do ông ta còn chưa thành niên nên không đánh lại Trương Thúy Phương, chưa kể kinh tế và giấy báo dự thi đều bị bà ta khống chế.

 

Bây giờ ông ta cũng không thèm quan tâm Trương Thúy Phương sống chết thế nào, ông ta cứ thế bước qua người bà ta.

 

Tôi đứng bên cạnh ông ta, nghe rõ mồn một ông ta lẩm bẩm: "Tôi thực sự chịu đủ rồi, cái xã hội phong kiến lạc hậu chết tiệt!"

 

Lý Lân đột nhiên xuất hiện ở cửa, còn đang dắt tay đang đứng bên cạnh, quỳ phịch xuống trước mặt cha tôi:

 

"Chị, Tiểu Lệ mang thai ba tháng rồi, siêu âm ra là con trai, nhà ấy nếu gia đình mình còn không có nhà thì sẽ bắt ấy thai. Cầu xin chị giúp em!"

 

Trong lòng tôi thầm chửi thề, lúc lên giường sao không nghĩ đến chuyện còn chưa có nhà? Vui vẻ xong rồi mới bắt đầu trói buộc đạo đức người khác sao?

 

Cha tôi có hơi không đành lòng, dù sao đứa bé trong bụng kia cũng là cháu đích tôn của ông ta, ông ta nghiến răng:

 

"Hai năm nay tao ở bên ngoài cũng có mở một xưởng với đàn chị, kiếm 300.000 tệ. Tao chuyển cho mày sau, trả tiền đặt cọc trước đi."

 

Trương Thúy Phương bật dậy khỏi mặt đất, nắm chặt tay cha tôi:

 

"Cái gì, hai năm nay mày để dành hơn ba trăm nghìn tệ à? Sao mày không gửi về nhà một xu nào thế, mày có còn xem cái nhà này là nhà mày không hả?"

 

"Ba trăm nghìn tệ không đủ đâu, đàn chị của mày giàu như , còn có thể mở xưởng, mày cũng góp sức không ít phải không? Bảo con nhỏ đó đưa cho mày năm mươi vạn! Bảo là em trai mày sắp cưới vợ rồi, nhà cửa còn chưa có, đang rất cần tiền."

 

Chu Hồng Hỉ cũng hùa theo: "Người thành phố lớn thật sự vô cùng mưu mô, không đâu Đào Đào, chắc chắn con bị lừa rồi, lát nữa dì và mẹ con cùng đi với con. Con còn trẻ, cầm nhiều tiền như sao mà yên tâm ?"

 

Cha tôi bực bội gào lên: "Tiền này là tôi nể mặt đứa trẻ chưa chào đời mới chịu bỏ ra, bà không yên tâm là không yên tâm cái gì? Tôi thấy bà vẫn chưa từ bỏ ý định đó đúng chứ?"

 

"Hai người mà dám chuyện với tôi, tôi sẽ khiến hai người tan đàn xẻ nghé."

 

"Hôm nay tôi ở khách sạn bên ngoài, ngày mai tôi đi. Các người tự lo lấy thân mình đi."

 

Trương Thúy Phương và Chu Hồng Hỉ nhau, không gì. Cha tôi đẩy em trai tôi đang chặn ở cửa ra, nhanh chóng rời đi.

 

Tôi biết hai người họ không có ý tốt, nhân cơ hội này rằng mình phải tham gia một cuộc thi chim cảnh, hai ngày nữa mới về.

 

Hai chị em thi nhau lườm nguýt tôi. Chu Hồng Hỉ liếc mẹ tôi: "Chị à, rể đi như , chị có thể yên tâm sao?"

 

Trương Thúy Phương nhổ ra một đống vỏ hạt dưa: "Một kẻ vô dụng không có lấy một xu dính túi, bản thân cũng không có tiền vốn để ăn, em còn quan tâm ông ta gì?"

 

"Để ông ta đi đi, đỡ phải lề mề chậm trễ chuyện lớn của chúng ta."

 

Vừa rời đi, tôi đến căn biệt thự cao cấp mà tôi đã âm thầm mua, bên trong có phòng chiếu phim riêng.

 

Tôi mở camera ẩn trong nhà, gọi một đống khoai tây chiên và bánh mì kẹp thịt, chuẩn bị thưởng thức vở kịch lớn này.

 

Với sự tham lam của mẹ tôi và Chu Hồng Hỉ, chắc chắn họ sẽ không bỏ qua ba trăm nghìn tệ của cha tôi, càng không thể buông bỏ một triệu và căn nhà ngon nghẻ của gã đàn ông góa vợ kia.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...