Cha tôi mẹ tôi, như không thể tin nổi: "Thúy Phương à, tôi là lão Lý đây mà, sao bà lại không nhận ra tôi chứ?"
Tôi nghe mà buồn , bây giờ đừng ông là lão Lý, dù ông có là lão Lục thì cũng vô dụng.
Khuôn mặt Trương Thúy Phương đã trở nên khó coi đến mức không thể tả, bà ta buông chiếc khăn xuống, tát cha tôi một cái thật mạnh.
"Chát!"
Tiếng tát nghe thật giòn giã, nếu như là trước đây, tôi chắc chắn đã đau đến mức nước mắt lưng tròng, bây giờ thì khác, bây giờ người đau không phải là tôi.
Tôi đanh mặt lại Trương Thúy Phương: "Thúy Phương, sao chưa tròn câu đã đánh con thế? Có chuyện gì thì chuyện tử tế với con trước đã, xem, đánh Đào Đào thành ra thế này..."
Tôi giả vờ đau lòng xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Lý Hận Đào, trong mắt cha tôi toàn là vẻ nghi ngờ, dường như bị đánh choáng váng.
Trương Thúy Phương không quan tâm, vung tay : "Lão Lý, ông không biết đâu, con nhóc này đúng là đồ lì lợm. Ba ngày không dạy dỗ là nó muốn lật cả cái nhà này lên rồi."
"Không liên quan đến ông, chuyện dạy dỗ con cái để tôi lo là ."
Kiếp trước Trương Thúy Phương cũng từng như , cha tôi gật đầu đồng ý, vì tôi học theo dáng vẻ kiếp trước của ông ta, cũng gật đầu đồng ý:
"Vợ à, chuyện dạy dỗ con cái cứ giao cho bà nhé. Mà sao tôi thấy Đào Đào có hơi không bình thường, hay là chúng ta về quê tìm dì Lưu chữa trị cho nó?"
Nói xong, tôi cha tôi khẩy.
Trương Thúy Phương khinh thường trừng mắt "Lý Hận Đào", đe dọa:
"Nếu còn khùng điên, năng linh tinh, tao sẽ trói mày đưa đến chỗ dì Lưu, để dì Lưu trị mày!"
Dì Lưu mà tôi đến là một kẻ lừa đảo giả thần giả quỷ ở quê tôi, cha tôi từng tận mắt thấy bà ta trói một bà bầu bằng dây đỏ, đóng đinh vào người bà ta, bà bầu đó kêu gào đến nửa làng đều nghe thấy, nghe là để đuổi đứa con trong bụng bà bầu đó đi, rồi phép đổi thành đứa con trai.
Phải là, cuối cùng bà bầu đó thực sự sinh một đứa con trai vợ chồng họ đã ly hôn, cuộc sống không có tí hạnh phúc nào.
Hồi đó, cha tôi nghe xong thì đưa tay vỗ trán, hối hận vì sao khi Trương Thúy Phương mang thai tôi lại không đưa bà ta đến chỗ dì Lưu, để bà ta có thể sinh cho gia đình một đứa con trai chứ không phải là một đứa con như tôi.
Cha tôi không dám mình là lão Lý nữa, ông ta muối mặt im lặng trở về căn phòng cũ của tôi.
Tôi không nhịn giơ ngón tay cái, đúng là người đàn ông nghị lực, dù có sụp đổ thì nước mắt cũng không rơi.
Tôi đoán là ông ta cần một chút thời gian để tiêu hóa bước ngoặt lớn trong cuộc đời này.
3
Công việc của cha tôi là trưởng phòng sản xuất của một nhà máy bánh kẹo mà ông ta mua bằng tiền.
Ông ta không cần phải gì to tát, mỗi ngày chỉ cần xem tượng trưng một số báo cáo, sao chép lại một chút dữ liệu.
Tôi dựa vào ký ức thời thơ ấu, đến chỗ việc của ông ta, chơi bời cả ngày.
Gần đến giờ tan sở, tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về, một nhân viên cấp dưới đưa cho tôi một hộp bánh kẹo:
"Giám đốc Lý, đây là sản phẩm mới và mẫu thử của nhà máy hôm nay, không phải ngày nào ông cũng mang một ít về cho con sao? Hôm nay sao lại quên rồi?"
Bánh kẹo gì chứ? Tôi chưa bao giờ thấy cha tôi mang bánh kẹo gì về nhà, ông ta việc ở nhà máy bánh kẹo bảy, tám năm, tôi chưa từng ăn bất kỳ một viên kẹo nào.
Tôi mỉm đưa tay nhận lấy, sau đó không quên cảm ơn.
Người nhân viên đối diện liên tục lấy lòng tôi: "Thương con như trưởng phòng Lý đây thật sự hiếm gặp lắm nha, con trai ông không ghen tị sao?"
"Con tôi học giỏi, cho nó ăn chút đồ ăn ngon. Nếu thằng nhóc kia mà học giỏi như chị nó, tôi sẽ cho nó ăn gà rán hàng ngày luôn."
Nhân viên cấp dưới khuyên tôi: "Giám đốc Lý, con tốt đến mấy cũng là nuôi cho nhà khác, con trai mới là nuôi để dưỡng già, chúng ta vẫn nên nuôi dạy con trai cho tốt."
Tôi buồn nôn đến mức muốn nôn cả bữa tối vừa ăn ra.
"Mẹ không phải con nhà khác sao? Bà nội không phải con nhà khác sao? Sau này đừng để tôi nghe thấy những lời trọng nam khinh nữ này của nữa!"
Khuôn mặt của nhân viên cấp dưới lập tức cứng đờ, không ngờ tôi lại không nể mặt mà quát thẳng vào mặt ta như , gật đầu phụ họa: "Vâng, vâng, vâng, là do chúng tôi hẹp hòi. Giám đốc Lý đúng!"
Nói chuyện phiếm với ta vài câu, tôi vội vã về nhà, tôi đang vô cùng nóng lòng muốn gặp "con ngoan" của mình đó nha.
Về đến nhà, cửa nhà khép hờ, Lý Lân đang một mình ăn cơm trên bàn ăn.
Nó vừa gặm đùi gà, vừa gắp đùi vịt kho dầu vào bát của mình.
Đúng là điển hình của kiểu vừa ăn bát này, vừa ngó sang nồi khác.
Tôi đặt bánh kẹo lên bàn, Lý Lân với tay giật lấy về trước mặt mình, tháo giấy gói một cách thành thạo, cầm bánh kẹo lên bắt đầu ăn.
Nó vừa ăn vừa phàn nàn: "Cha, bánh kẹo cha lấy lần này không ngon bằng mấy lần trước."
Tôi ghét cái dáng vẻ ăn như lợn này của nó: "Ăn đi, cứ ăn đi, ngoài ăn ra thì mày còn biết gì nữa hả? Mẹ mày với chị mày đâu?"
Lý Lân không hài lòng với lời trách móc của tôi: "Cha, con này, cha đừng tức giận, hôm nay chị con đánh nhau với mấy đứa con trong trường đấy."
"Nghe giáo thông báo qua điện thoại là chị ta còn rách cả mí mắt của người ta nữa."
"Mẹ con đến trường rồi, bảo là phải đền hơn một nghìn tệ."
Nó không hề có ý muốn tôi đừng tức giận với chị nó, chỉ hận không thể để tôi đánh chết "Lý Hận Đào" mới thôi.
Bạn thấy sao?