Tôi biết rõ chuyện gì sắp xảy ra nên cũng không tò mò lắm, chỉ quay người đi tìm Lục Minh Trạch.
Lại gần hơn, tôi nghe thấy đang chuyện với thư ký.
“Lục tổng, lần này có khá nhiều phóng viên, có người muốn nhân cơ hội này đào bới chuyện của ấy.”
Ánh mắt lướt qua đám đông, không biết đang ai.
Tôi theo hướng đó lại.
Ở đó, Tần Khanh của năm ấy mặc một chiếc váy bó sát màu vàng nhạt, tóc đen uốn nhẹ, buông rủ trên tấm lưng trần. Dưới ánh đèn, đường nét khuôn mặt ấy đẹp đến lạ lùng, như một viên ngọc quý lấp lánh.
Cô ấy có vẻ bối rối vì lần đầu tham gia tiệc rượu, ngay cả cách mời rượu cũng không biết.
Lục Minh Trạch hạ giọng hỏi: “Không thể để ấy yên ổn đón năm mới sao?”
“Xin lỗi, có lẽ Tần tiểu thư phải rời đi rồi.” Thư ký tiếc nuối đáp.
Đúng lúc này, Từ Vãn Kiều bước đến, giật ly rượu trên tay tôi của năm ấy, hất lên váy tôi.
“Ui da, Tần tiểu thư, phải cẩn thận chứ…”
Chiếc váy xinh đẹp bị vết rượu vang đỏ loang lổ hỏng hoàn toàn.
Lục Minh Trạch thở dài, đứng dậy đi về phía tôi.
Tiếp theo đó, tôi lên tiếng thanh minh.
Anh : “Biết rồi, ăn xong thì về đi.”
Tôi theo sau họ bước ra khỏi bữa tiệc, gió lạnh ùa đến, hàng cây đông xanh rợp bóng trong màn đêm.
Anh đưa tôi lên xe, đóng cửa lại.
Cửa kính không hạ xuống.
Anh đứng trước xe, dặn dò tài xế:
“Lái cẩn thận.”
Câu này, rõ ràng là với tôi.
Anh đứng yên chiếc xe dần khuất xa. Thư ký bên cạnh :
“Lục tổng, tôi vẫn lo là ấy sẽ chuyện với . Nếu bị chụp lại, danh tiếng của ấy sẽ…”
“Tôi biết.” Lục Minh Trạch đáp, giọng trầm ổn. “Nếu dính dáng đến tôi, người ta sẽ quy hết công lao của ấy cho tôi. Như không công bằng.”
Tôi đứng sau lưng , không hiểu sao hốc mắt bỗng nóng lên.
Thư ký rời đi.
Lục Minh Trạch xoay người, ánh mắt bất ngờ dừng lại trên người tôi.
Xung quanh chỉ còn tiếng gió thổi.
Anh… thấy tôi sao?
Tôi vô thức chỉnh lại tóc tai, thầm vui vì hôm nay mình mặc toàn hàng hiệu cao cấp, cũng coi như có chút thành tựu.
Anh hạ mắt, chỉnh lại cổ áo vest, rồi thản nhiên bước ngang qua tôi.
Thì ra là không thấy.
Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo tôi trở về thực tại.
Tôi mò mẫm bắt máy, giọng vẫn còn ngái ngủ:
“Alo…”
“Mở cửa, là .”
Giọng Lục Minh Trạch tôi tỉnh hẳn. Tôi ngồi dậy:
“Anh đến rồi?”
Anh gõ nhẹ lên cửa:
“Thỏ con ngoan, mở cửa cho chồng nào.”
Tôi đi chân trần xuống giường, vừa mở cửa thì bị ôm chặt lấy.
Hơi ấm của bao phủ toàn thân tôi, như một mạng lưới vô hình quấn chặt tôi từ mọi phía.
Còn chưa kịp phản ứng, tôi đã bị hôn lên môi.
Anh đá nhẹ cửa đóng lại:
“Em không có thời gian, nên đành tự tìm đến.”
Hơi ấm trong lòng lan tỏa khắp cơ thể. Máy sưởi trong phòng đang chạy, luồng khí ấm áp tóc tôi khẽ lay .
Đang hôn dở, tôi bỗng bật .
Anh khựng lại.
“Cười gì thế?”
“Em vừa mơ thấy .”
Anh ôm tôi lên giường, giọng trầm khàn: “Mơ thấy gì?”
“Chuyện năm đó, khi kéo em ra khỏi bữa tiệc. Em rời đi, còn không thể để người khác dính dáng đến mình, vì sợ ảnh hưởng không công bằng.”
Tôi vẫn còn đắm chìm trong giấc mơ kỳ lạ kia:
“Anh cứ đứng đó, em rời đi.”
Anh đột nhiên gọi tên tôi:
“Tần Khanh.”
“Hử?”
“Lúc đó, em mặc nguyên bộ sưu tập cao cấp lên người à?”
Tôi kinh ngạc trợn mắt:
“Anh… sao biết?”
Bỗng nhớ lại phản ứng của lúc đó, tôi mới nhận ra điều gì đó:
“Anh… thấy em thật à?”
Anh siết chặt tay tôi, không gì.
Nghĩa là, lúc đó, thực sự nghĩ như .
Và tôi thì cho rằng không thích tôi, thế nên hôm sau liền bay sang nơi khác quay phim.
Còn , cứ nghĩ trong lòng tôi chỉ có sự nghiệp, nên mới luôn giữ khoảng cách.
Cho đến khi hai chúng tôi hoán đổi thân xác, vỡ thế bế tắc này.
Tôi vò rối tóc mình, suy nghĩ một lúc rồi :
“Tháng sau, em có hai ngày rảnh. Vậy đủ không?”
“Cái gì?”
Tôi hôn nhẹ lên môi :
“Tổ chức đám cưới.”
Hơi thở bỗng chậm lại, như thể chưa kịp phản ứng.
Rất lâu sau, hỏi tôi:
“Em có biết bắt đầu thích em từ khi nào không?”
“Từ khi nào?”
Anh tôi, trong mắt đầy dịu dàng, như thể đưa tôi quay lại mùa hè năm ấy.
Ngày mà Tần Khanh đi ngang qua cửa sổ lớp học.
Chàng trai ưu tú năm nào chỉ vô liếc mắt, lòng lại xao .
(Hết)
Bạn thấy sao?