Đều nằm trong kế hoạch của ta?
Để tôi thân bại danh liệt, sau đó ly hôn với ta, trả lại vị trí “bà Lục” cho Từ Vãn Kiều?
—
Đầu óc tôi hỗn loạn.
Tôi hoàn toàn không để ý rằng, có một người đàn ông đang kéo dây điện đi ngang qua chỗ mình.
“Ê! Tránh ra! Nguy hiểm!”
—
Tách—
Tiếng tia lửa điện vang lên chói tai.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy mình nhẹ bẫng, như một cọng lông vũ trôi nổi trong không trung.
Tai ù đi, đầu óc trống rỗng, tầm trở nên trắng xóa.
—
Trong màn sương mù mịt, tôi vùng vẫy, cố gắng tìm lại ý thức.
Ánh sáng dần dần trở lại.
Khi hình ảnh trước mắt rõ ràng hơn, tôi thấy hai khuôn mặt quen thuộc—
Gã chủ tịch công ty giải trí.
Và người quản lý của tôi.
Cả hai đều đang cúi xuống, quan sát tôi.
Giọng lạnh băng của gã vang lên:
“Tần Khanh, lời vừa rồi, tôi không muốn lặp lại lần thứ hai. Bây giờ, ngay lập tức quay về, lấy tài liệu cho tôi.”
Tôi chớp mắt.
Quyền kiểm soát cơ thể dần dần trở lại.
Tôi bật dậy khỏi mặt đất, trợn mắt hai người kia, hỏi:
“Những lời này… chẳng phải các người đã rồi sao?”
Chủ tịch nhíu mày, vẻ mặt khó chịu:
“Không thì sao? Tôi đã nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần rồi, có nghe vào đầu không?”
Tôi ôm đầu, cơn đau âm ỉ lan tỏa, thân thể vô thức co lại.
Lẽ nào—
Lục Minh Trạch… đã biết tất cả mọi chuyện rồi?
Tôi nở nụ chua chát, giọng khàn đặc:
“Muộn rồi… kế hoạch thất bại rồi.”
Như để chứng minh lời tôi , ngay giây phút đó, điện thoại reo lên.
Tôi mở ra xem—
Một email gửi đến hộp thư của tôi.
“Đơn ly hôn của đã soạn thảo. Theo cầu của tổng giám đốc Lục, mong ký càng sớm càng tốt.”
7
Tôi lẻ loi trở về căn biệt thự trống trải.
Kéo vali ra, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Công ty chuyển nhà sẽ đến trong vài tiếng nữa.
Đồ của tôi không nhiều, thời gian vẫn dư dả.
Sau khi thu dọn sơ qua, tôi đi đến nơi cuối cùng cần dọn dẹp—thư phòng của Lục Minh Trạch.
Thực ra, tôi không nên vào đó.
Nhưng tôi nhớ giấy đăng ký kết hôn bị vứt trong két sắt.
Ít ra cũng phải lấy đi, đúng không?
Nhưng mật mã là gì nhỉ?
Tôi quỳ trước két sắt, thử nhập sinh nhật của Lục Minh Trạch. Không đúng.
Ngày kỷ niệm kết hôn của chúng tôi. Cũng không đúng.
Tôi đang nghĩ gì thế này? Với ta, ngày đó chẳng khác nào ngày giỗ.
Hay là sinh nhật của Từ Vãn Kiều?
Cách đây không lâu ta vừa tổ chức sinh nhật, tôi nghe chị giúp việc trong nhà nên nhớ mang máng. Tôi thử nhập vào, vẫn không đúng.
Cuối cùng, trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ điên rồ.
Không lẽ là… sinh nhật của tôi?
Lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi, do dự trong giây lát, rồi chậm rãi nhập ngày sinh của mình vào.
Cạch.
Két sắt mở ra.
Cùng lúc đó, một giọng trầm lạnh vang lên từ phía sau:
“Tần Khanh, em đang gì?”
Tôi cứng đờ cả người, vẫn giữ nguyên tư thế mở két, từ từ quay đầu lại.
Lục Minh Trạch đứng đó, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt tôi.
Anh ta đã lấy lại cơ thể của mình, một lần nữa trở lại dáng vẻ mà tôi không bao giờ với tới—cao cao tại thượng, lạnh lùng xa cách.
“Em…”
Anh ta lạnh nhạt lên tiếng:
“Tài liệu không ở đây.”
“…”
“Nếu em kết hôn với tôi chỉ để lấy tài liệu, tôi có thể đưa cho em.”
Ánh mắt không chút cảm của ta như một con dao sắc bén, đâm thẳng vào tim tôi.
“Em chỉ tìm… giấy đăng ký kết hôn.”
“Để gì?”
Anh ta bước tới gần, đứng trước mặt tôi, xuống từ trên cao:
“Ly hôn?”
Tôi hít sâu một hơi: “Phải.”
Anh ta ngồi xuống, ánh mắt trầm tĩnh: “Không cần tài liệu nữa?”
“Không cần.”
Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay tôi.
Tôi vừa định đứng dậy, thì trán bỗng bị một ngón tay chặn lại, đẩy tôi ngồi lại xuống đất.
Cảnh tượng này… có hơi buồn .
Tôi vẫn còn lem lớp trang điểm đã nhòe, giọng nghẹn ngào: “Anh gì ?”
Bắt nạt tôi à?
Lục Minh Trạch thong thả :
“Lợi dụng tôi để tiếp cận tài liệu, bây giờ bị bại lộ lại muốn chạy. Tần Khanh, trên đời gì có chuyện tốt đẹp như ?”
Tôi rưng rưng ta: “Sao biết?”
Anh ta khẽ : “Em còn chẳng thèm chối nữa à?”
Hóa ra… ta đã biết từ lâu rồi.
“Em… có chối cũng vô ích mà.”
“Vậy em có thể thử xem.”
Tôi cúi đầu, nhỏ giọng: “Nhưng em chưa từng .”
Lục Minh Trạch lơ đãng đáp:
“Dù sao cũng có tổn thất về tinh thần, chúng ta nên bàn bạc về chuyện bồi thường đi.”
“Em không có tiền…”
“Vậy thì lấy thân bồi thường.”
Anh ta tiến sát lại gần tôi, hương gỗ tuyết tùng thoang thoảng, quyến rũ đến mức người ta mất đi lý trí.
“Không ly hôn, nhé?”
Tôi hoàn toàn hoảng loạn, bị sự cám dỗ của ta cho đầu óc mụ mị. Nhưng đúng lúc này, tôi bỗng bừng tỉnh, đột ngột đẩy ta ra.
“Anh còn mập mờ với Từ Vãn Kiều mà dám quyến rũ tôi sao?!”
Anh ta trầm mặc một lát, bỗng nhiên bế tôi lên, ném xuống ghế sofa, chậm rãi tháo cà vạt:
“Em dựa vào đâu mà ?”
“Trong phòng có một sợi dây chuyền giống của ta, tôi đã thấy rồi!”
Lục Minh Trạch dừng một chút, sau đó xoay người bước vào thư phòng.
Chỉ một lát sau, ta quay lại, cầm trên tay một chiếc dây chuyền.
“Em cái này à?”
“Đúng.”
“Không thấy quen mắt sao?”
Tôi chằm chằm mặt dây chuyền đính kim cương lấp lánh trước mắt, cảm thấy hơi quen.
“Đây là của em.”
“…Hả?”
“Năm hai đại học, khi em thêm kiếm tiền, đã bán nó cho tôi với giá hai trăm tệ.”
“Còn của Từ Vãn Kiều? Em bảo chỉ có một cái, sợi của ta từ đâu ra?”
Tôi càng nghe càng chột dạ.
Bởi vì tôi chợt nhớ ra—
Khi đó, vì muốn kiếm thêm tiền, tôi đã nhờ thiết kế một mẫu dây chuyền, sau đó đặt gia công số lượng lớn…
“Chuyện kinh doanh ăn… sao có thể gọi là lừa đảo chứ?”
Lục Minh Trạch đồng hồ:
“Cách thời điểm chúng ta đổi lại cơ thể mới hơn một tiếng. Nếu tôi thích ta, tối nay tôi đã không về rồi.”
“Anh không thích ta?” Tôi nắm bắt ngay trọng điểm.
“Chưa từng thích.”
Bộ não tôi hoàn toàn tê liệt.
“Anh đừng có dỗ tôi rồi lừa tôi nữa! Đây có phải là gài bẫy không đấy?”
Lục Minh Trạch cúi xuống, khẽ cắn lên môi tôi, giọng khàn khàn:
“Chính là đang gài em đấy. Em định gì tôi nào?”
Hơi thở tôi dồn dập, gần như không thở nổi.
Tôi lúng túng né sang một bên, tay vô thức chạm vào eo ta.
Lục Minh Trạch nắm lấy tay tôi, kéo về phía mình:
“Tần Khanh, còn nhớ lần đầu tiên em quyến rũ tôi thế nào không?”
Cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng.
Anh ta dùng bàn tay nóng bỏng vuốt dọc eo tôi, bao bọc lấy đường cong mềm mại.
Tôi cố giữ bình tĩnh: “Lúc đó em say, không nhớ.”
Hơi thở nóng rực của ta phả vào vành tai tôi.
“Em , muốn cho tôi xem một ‘báu vật’. Sau đó, em đè tôi xuống.”
Anh ta cởi một cúc áo sơ mi, để lộ xương quai xanh gợi cảm.
Vẫn là dáng vẻ thanh cao, cấm dục mà tôi lần đầu thấy tại bữa tiệc rượu năm ấy.
Lúc đó, tôi đã bị ta mê hoặc.
Bây giờ, vẫn .
Tôi không kiềm mà thì thầm: “Thích quá.”
Bầu không khí im ắng, câu tỏ nhẹ nhàng như lông vũ, khẽ quét qua lòng tôi.
Lục Minh Trạch híp mắt: “Thích ai?”
Cả người tôi như bị thiêu đốt, mũi cay cay:
“Thích —”
Anh ta bế bổng tôi lên, khẽ bên tai:
“Chúng ta vào phòng ngủ.”
8
Đêm đó, nhẫn nại và tỉ mỉ, từng chút một dụ dỗ tôi.
Còn tôi, lại là kẻ dễ dàng mắc câu.
Hậu quả của việc ham mê sắc đẹp chính là—
Tôi ngủ một giấc đến tận hoàng hôn hôm sau mới tỉnh.
Vừa vặn kịp ánh mặt trời lặn xuống ngoài cửa sổ.
Mười phút sau, tôi vịn eo, đau nhức đến mức đi không nổi, lê bước ra khỏi phòng.
Những chậu lan trong phòng khách đang nở rộ dưới ánh nắng nhàn nhạt.
Lục Minh Trạch mặc đồ ở nhà, ngồi trên sofa mở video call họp với đối tác.
Ánh sáng chiều chiếu lên một bên mặt , khiến làn da trắng mịn của phản chiếu sắc vàng dịu nhẹ.
Ánh mắt lướt qua màn hình máy tính, sang tôi.
Khi thấy vết hôn đầy trên cổ tôi, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ hài lòng.
Tôi buồn bã đứng trước gương soi.
Mái tóc mềm mượt của một nữ minh tinh hàng đầu bây giờ rối tung như tổ quạ.
Dấu hôn chằng chịt, mấy ngày nữa đừng mong lên hình.
Lúc này, điện thoại trên bàn ăn vang lên.
Là chủ tịch công ty gọi đến.
“Alo?”
Sợ phiền cuộc họp của Lục Minh Trạch, tôi ra ban công nghe máy.
“Tài liệu của tôi đâu?”
Tôi im lặng.
“Tần Khanh, nghĩ kỹ đi. Cô thực sự muốn vì một người đàn ông mà đánh đổi cả đời mình sao?”
Giọng ông ta lạnh băng: “Sự nghiệp không cần nữa à?”
Tôi quay đầu qua lớp cửa kính, ánh mắt rơi trên người Lục Minh Trạch.
Bao nhiêu năm qua, tôi đã vất vả thế nào để có vị trí này?
Lục Minh Trạch ngồi trong phòng, hoàn toàn không nghe thấy cuộc đối thoại của tôi, chỉ yên lặng tôi bằng ánh mắt dịu dàng.
Tôi khẽ mỉm , giọng điệu bình tĩnh: “Tôi vẫn cần sự nghiệp.”
“Tốt. Đừng quên những gì .”
Tôi cúp máy, vừa đúng lúc cuộc họp của Lục Minh Trạch kết thúc.
Anh đóng laptop, xắn tay áo lên, đứng dậy: “Em muốn ăn gì?”
Tôi chưa kịp trả lời, trong đầu đã bắt đầu loạn lên.
Lục Minh Trạch khẽ : “Tần Khanh, ăn cơm đi, đừng có nghĩ lung tung.”
“À… ừ.”
Tôi bóng lưng bận rộn trong bếp, lặng lẽ suy tính gì đó.
Trong bếp, đang chiên cá, dầu sôi lách tách trong chảo.
“Vài ngày nữa, phải đi công tác.”
Tôi khẽ giật mình: “Đi bao lâu?”
“Chưa chắc, sẽ về sớm nhất có thể. Khi ở nhà nhớ khóa cửa cẩn thận, gần đây cánh săn tin khá táo bạo.”
Anh vừa dặn dò, tôi đã nghĩ đến chuyện khác.
Bạn thấy sao?