Lục Minh Trạch dường như chẳng để tâm, chỉ với tôi: “Ăn xong thì về sớm đi.”
Nếu lúc đầu còn có chút rung ,
Thì sau đêm đó, tôi chưa từng nghĩ đến tương lai của tôi và ta nữa.
Tôi vẫn nhớ hôm đó là mùng một Tết, trời đổ tuyết lớn.
Tôi rời khỏi nhà họ Lục, không về nhà mà lập tức bay đến một tỉnh khác để quay phim, mấy tháng sau mới trở lại.
Bây giờ, cảnh này chẳng khác gì hôm đó.
Lục Minh Trạch có lẽ cũng nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, thử mở miệng giải thích:
“Chiếc váy bị cuốn vào gót giày thôi.”
Bình luận lại bùng nổ: “Tần Khanh, biết xấu hổ một chút đi.”
Tôi thở dài: “Biết rồi, lần sau cẩn thận một chút.”
4
Triệu Nhan Tịch rất nhanh đã thay một bộ quần áo khác, mọi người cũng ngầm hiểu mà không nhắc lại chuyện vừa rồi.
Lúc nấu cơm tối, ấy ôm túi gạo bước đến, :
“Lục Minh Trạch, chúng ta cùng nấu cơm đi.”
Khi ấy , khóe miệng xuất hiện một lúm đồng tiền nhỏ, ngọt ngào đến mức có thể tan chảy lòng người.
Hồi đó, khi tôi dùng tài khoản phụ để vote cho ấy, Triệu Nhan Tịch vẫn chỉ là một diễn viên vô danh.
Giờ đây, cuối cùng ấy cũng đã đứng trước màn ảnh lớn, mọi người ý đến. Tôi cảm thấy mãn nguyện.
Còn chưa kịp trả lời, bỗng nhiên số lượng bình luận trực tiếp tăng vọt.
“Trời ơi, Tần Khanh bị điên rồi sao? Cô ta đang gì ?”
Tôi thấy dòng bình luận, tim bỗng giật thót, vội quay đầu lại.
Chỉ thấy một mỹ nhân nóng bỏng với những đường cong quyến rũ đang cầm dao trên tay phải, tay trái xách miếng sườn cừu, giơ cao rồi mạnh mẽ bổ xuống.
Tiếng dao va vào thớt vang lên liên hồi, trong nháy mắt, máu bắn tung tóe.
Xương sườn tôi hơi nhói đau.
Cư dân mạng: “Chạy ngay đi, đây mới là đồ tể thực sự!”
Fan trung thành của Tần Khanh: “Tần Khanh, tôi thật lòng thích chị, ơn đừng mất mặt nữa!”
Tổ chương trình không sợ chuyện lớn, còn đặc biệt zoom cận mặt tôi.
Trong đôi mắt đen láy của tôi phản chiếu những miếng sườn bị chặt nát vụn, biểu cảm lạnh lùng, vô cùng nghiêm túc và tự tin.
“Cô ấy việc thật gọn gàng.”
“Bỏ qua mọi thứ khác, ấy đúng là có thực lực, đóng phim cũng rất chuyên nghiệp.”
Triệu Nhan Tịch khẽ ho một tiếng:
“chị Tần Khanh, em nhớ năm ngoái chị còn không biết nấu ăn mà? Thịt cừu cũng không rẻ, đừng lãng phí nhé?”
Một câu lập tức khiến làn sóng dư luận đổi chiều.
“Đúng đó, đừng quên trước đây ta lười biếng thế nào.”
“Cũng chỉ là diễn nhân cách thôi, đừng tưởng thật.”
Đó là lần tôi bị ném đá thậm tệ nhất.
Năm đó, tôi cùng mấy tiền bối vào rừng nhặt củi. Đường trơn do trời mưa, tôi bị trật chân.
Những bó củi tôi vất vả vác xuống núi, đến khi lên sóng lại giao cho một tiền bối khác.
Vậy là ai cũng tưởng tôi không gì cả.
Lúc nấu cơm tối hôm đó, chân tôi sưng tấy, chỉ có thể ngồi mọi người bận rộn, mà không giúp chút nào.
Về sau, vì muốn tăng nhiệt cho chương trình, tổ sản xuất cố ý cắt ghép lung tung.
Cộng thêm lúc đó tôi còn ngây thơ, phát ngôn không kiêng kỵ, thế là bị gán cho danh hiệu “chỉ biết ăn, lười biếng”.
Triệu Nhan Tịch tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:
“Minh Trạch, không định khuyên chị ấy sao?”
Tôi đau lòng Triệu Nhan Tịch, thầm nghĩ, con ruột mà tôi dùng tiền thật để nâng đỡ bao năm, hóa ra không phải người tốt.
Xem ra, phí công rồi.
Nhân lúc Triệu Nhan Tịch quay đầu tìm bát, tôi trốn dưới bếp, lén kéo vạt váy ta, thì thào:
“Xin , giữ lại chút thể diện cho tôi đi…”
Chỉ nghe “cạch” một tiếng, con dao găm sâu vào thớt, Lục Minh Trạch nở một nụ lạnh nhạt, Triệu Nhan Tịch :
“Tôi không chặt nữa, tối nay mọi người ăn gì đây? Hay ?”
Sau vài giây lặng thinh, bỗng có người rón rén gõ bàn phím:
“Ơ… sao tự nhiên thấy đẹp trai quá ?”
“Tôi cũng … Đây đúng chuẩn khí chất nữ vương mà.”
Fan của tôi lại xuất hiện:
“Hú hú hú, Tần Khanh! Chính là ánh mắt này! Nhìn tôi như rác đi nào… AAAAAA… tôi sắp gục rồi!”
“Có người phát điên rồi, kéo ra ngoài nhanh!”
Lục Minh Trạch khẩy, tiếp tục chặt sườn cừu.
Tôi mở điện thoại, chán nản từ khóa mới trên hot search chậm rãi leo lên bảng xếp hạng, cuối cùng chễm chệ trên vị trí đầu.
#Tần Khanh – Mỹ nhân đồ tể#
Hình tượng nữ minh tinh thanh lịch mà tôi khổ tâm xây dựng suốt bao năm đã sụp đổ trong một đêm.
Vai nữ chính dịu dàng mà tôi nhọc công theo đuổi, chắc cũng tiêu tan rồi.
Trong bữa tối, Triệu Nhan Tịch không ngừng rót rượu cho tôi, vừa uống vừa trò chuyện tâm sự.
Cô ấy kể về những năm tháng vất vả, gian nan để có vị trí như ngày hôm nay.
Nghe ấy , mắt tôi bỗng đỏ hoe.
Phải rồi, tôi là fan ruột của ấy, đương nhiên biết ấy đã trải qua những gì.
Tổ chương trình chẳng ngại lớn chuyện, suýt nữa thì dí hẳn camera vào mặt tôi.
Bình luận lập tức bùng nổ:
“Xem kìa, lòng thật rồi!”
“Tổng tài rơi lệ!”
Chỉ có điều, ngồi đối diện đang cắt sườn cừu, “Tần Khanh” lại sa sầm mặt, tôi lạnh lùng.
Giữa buổi ghi hình, tôi cố chống đỡ thân thể ngà ngà say, ra ngoài hóng gió.
Lục Minh Trạch đang quấn chăn, ngồi trên ghế mây xem báo cáo tài chính.
Ánh sáng hắt xuống, bóng tôi in lên tờ giấy trước mặt ta.
Lục Minh Trạch ngừng đọc, ngẩng đầu:
“Lại đây.”
Tôi miễn cưỡng bước tới trước mặt ta:
“Làm gì?”
Anh ta tôi chằm chằm một lúc, hỏi:
“Họ trước giờ đều chửi em như ?”
Đây là gì?
Đứng ra bênh vực tôi à?
“Những lời khó nghe hơn thế, tôi nghe cũng quen rồi.”
Công ty chúng tôi nghèo, không có tiền mua thủy quân.
Cộng thêm cách tôi nổi tiếng quá kỳ lạ, nên họ cũng chẳng buồn dọn dẹp bình luận tiêu cực.
Lúc đầu, tôi còn trốn trong chăn khóc.
Sau này bị chửi mãi cũng quen, tôi cảm thấy trên đời này chẳng ai thích tôi cả, thế là dứt khoát không đọc bình luận nữa, đỡ tự chuốc bực vào thân.
Thời gian trôi qua, lòng dạ cũng trở nên rộng rãi hơn.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau, mặc gió lạnh lùa vào.
Lục Minh Trạch trầm ngâm :
“Nhà họ Lục đủ khả năng luật sư.”
Tôi thực ra cũng từng thử tìm luật sư, khi Lục Minh Trạch không có mặt, đối tác của ta – Từ Vãn Kiều – chỉ buông vài câu là chặn họng tôi:
“Cô Tần, nhà họ Lục và người xuất thân từ giới giải trí như vốn không cùng một thế giới. Minh Trạch dính líu đến chỉ khiến ấy và nhà họ Lục rước thêm rắc rối mà thôi. Làm ơn rõ vị trí của mình đi.”
Tôi cúi đầu, hai chân khẽ đung đưa trên ghế xích đu:
“Làm sao tránh chuyện bị soi mói? Mà con người cũng không thể khiến ai cũng hài lòng . Thôi thì cứ nhắm mắt cho qua …”
Dù sao, từ nhỏ tôi đã chẳng có ai che chở.
Dù sao đi nữa, từ nhỏ tôi đã không có ai để dựa dẫm, mọi chuyện đều phải tự thân vận .
Nếu tôi trông chờ vào việc Lục Minh Trạch sẽ đứng ra bảo vệ mình, thì có lẽ tôi đã tiêu đời từ lâu rồi.
Không khí bỗng chốc rơi vào im lặng.
Lục Minh Trạch không gì, chỉ nghiêng đầu, chăm quan sát tôi.
Ngược lại, tôi lại không chịu nổi bầu không khí này trước.
“Tổng giám đốc Lục, tôi có thể nhờ một chuyện không?”
Tôi chưa từng ra chữ “nhờ” bao giờ.
Nhưng hôm nay, tôi không thể chịu đựng nổi nữa. Vừa mở miệng, nước mắt đã tràn ra.
“Tôi không muốn bị gọi là ‘mỹ nhân đồ tể’ đâu, ngày mai đừng chặt thịt nữa không? Tôi vẫn còn muốn đóng vai nữ chính dịu dàng mà…”
Trên màn hình điện thoại, từ khóa “Tần Khanh – Mỹ nhân đồ tể” đã leo lên vị trí số một trên bảng xếp hạng hot search.
“Tại sao bọn họ lại nhanh như chứ…” Tôi vừa sụt sịt, vừa khóc nấc, “Rõ ràng tôi yếu đuối mong manh lắm mà—”
Lục Minh Trạch mím môi, giọng hơi căng thẳng: “Đừng khóc nữa, tôi sẽ bảo họ gỡ hot search.”
Anh ta mở điện thoại, nhanh chóng nhập dãy số đầu tiên, màn hình hiện ra cái tên “Từ Vãn Kiều”.
Tôi sững sờ.
Điện thoại kết nối, giọng điệu có phần kiêu ngạo của ta vang lên từ đầu dây bên kia:
“Alo? Có chuyện gì?”
Lục Minh Trạch hơi khựng lại, quay sang tôi.
Tôi vẫn còn vệt nước mắt trên mặt, nấc lên từng hồi. Dùng điện thoại của tôi mà có thể gọi cho ta đã là chuyện đáng ngạc nhiên rồi.
Anh ta nhíu mày: “Bài hot search đứng đầu, gỡ xuống ngay.”
Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi bỗng vang lên tiếng nhạt của Từ Vãn Kiều.
“Xin lỗi nhé, Tần Khanh, dù có cưới tổng giám đốc Lục, hình như chẳng có tư cách gì để ra lệnh cho tôi cả.”
Nói xong, ta dứt khoát cúp máy.
Cơn gió đêm thổi qua, đám dây leo nhựa trên giàn rung lên lách cách.
Tiếng tút tút trong điện thoại vang vọng đầy mỉa mai.
Lục Minh Trạch cau mày, hỏi: “Cô ta lúc nào cũng đối xử với em như sao?”
Tôi lau nước mắt, lắp bắp đáp: “Cũng… cũng không hẳn, thỉnh thoảng tôi cũng chửi lại ta mà.”
“Chửi thế nào?”
Tôi chột dạ, cúi gằm đầu xuống, lí nhí :
“Gọi ta là… mẹ vịt già…”
“……”
“Cô ta cãi không lại tôi…”
Nhìn thấy biểu cảm khó đoán của Lục Minh Trạch, tôi vội vàng bổ sung:
“Xin lỗi! Tôi biết sai rồi! Sau này tôi sẽ không chửi nữa!”
Lục Minh Trạch chậm rãi lên tiếng:
“Không phải tôi phản đối chuyện em chửi người khác. Tôi chỉ hy vọng lần sau gặp chuyện như , em sẽ với tôi.”
Nói với ta cái gì?
Chào tổng giám đốc Lục, tôi sắp mắng người rồi à?
Tôi lơ đãng ậm ừ một tiếng: “Tôi đi ngủ đây.”
Tổ chương trình chuẩn bị hai phòng, một phòng cho nam, một phòng cho nữ.
Trong cơn say, tôi chẳng suy nghĩ gì nhiều, cứ thế đẩy cửa bước vào căn phòng màu hồng phấn.
Bạn thấy sao?