Da đầu tôi tê dại, tiếng sấm ngoài cửa sổ chỉ biết thở dài phàn nàn, sao ông trời lại không có mắt như thế, vì sao không cho tôi ở lại thân xác này thêm 1 đoạn thời gian nữa.
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ thì Tần Triệt đã chuẩn bị xong nước tắm, nằm trong bồn gọi tôi đi đến.
Tôi theo những gì ấy chỉ đạo, giả vờ trượt chân ngã, sau đó tiếp thân mật với ấy.
Chờ hai chúng tôi mở mắt ra, ấy vẫn trong thân xác tôi và ngược lại.
Tôi thế liền vô cùng vui vẻ, thế mà không bị đổi trở về.
Tần Triệt ngồi trong bồn tắm, tinh thần uể oải tựa như muốn khóc.
Tôi chạm tay vào khuôn mặt ấy khẽ nâng lên, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng khóc, đừng khóc, mặc kệ em là con trai hay con em đều sẽ bảo vệ cả đời."
Tần Triệt không lời nào, tôi biết ấy đang lâm vào suy nghĩ của riêng mình cho nên chỉ có thể im lặng ngồi cạnh ấy.
Tôi sọt rác trong nhà vệ sinh thì bỗng nhiên một luồng suy nghĩ kéo đến.
Nếu tôi nhớ không nhầm, Tần Triệu đã hơn một tháng rồi chưa tới chu kỳ.
Thế là tôi hỏi một câu: "Tần Triệt, đã trải nghiệm qua ngày rụng dâu chưa?"
Tần Triệt suy nghĩ chút sau đó lắc đầu: "Có vẻ như chưa có."
"Không có ..."
Tôi cảm thấy sự có vẻ đã có chuyện xảy ra.
Chẳng nhẽ ấy mang thai rồi?
Tần Triệt thấy biểu cảm hiện tại của tôi liền có chút hốt hoảng: "Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?"
Tôi sợ sẽ dọa đến ấy liền : "Không có việc gì, chỉnh là thuận miệng hỏi một chút, nghĩ đến lúc mà đến tháng thì sẽ buồn lắm."
Đêm hôm ấy tôi vui đến mức không ngủ .
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau tôi không để tài xế chở chúng tôi đến công ty, mà bảo tài xế chở chúng ta đến bệnh viện.
Bạn thấy sao?