Đệ đệ hỏi ta có thể chạy không.
“Chạy á? Chạy sao ?”
“Trốn trốn tránh tránh mà sống thì còn có ý nghĩa gì?”
Đệ đệ ta lắp bắp:
“Vậy, tỷ vẫn tiếp tục vào cung, ta tiếp tục đánh giặc à?”
“Chúng ta đề phòng những điều chưa xảy ra sao?”
Hắn dụi dụi mắt, thở dài một hơi: “Tỷ, thật ra đệ rất muốn quan, đệ thật sự không quan võ .”
“Thanh trường đao, trường thương kia, đệ không biết dùng cái nào hết.”
Bùi Ngọc càng càng đau lòng.
“Còn không bằng để đệ vào cung, tỷ đi đánh giặc.”
“Dù sao đệ cũng biết thêu hoa vẽ tranh, không chừng còn lừa hoàng đế.”
Ta sửng sốt, đệ đừng ! Đệ thật sự đừng !
Chuyện này cũng không phải không !
Dù sao kiếp trước cẩu hoàng đế kia cũng chưa từng vào phòng ta.
Ta quan sát đệ đệ thật tỉ mỉ.
Bùi Ngọc là đệ đệ ruột cùng mẹ với ta, dáng người khá tốt, so với ta còn trắng và mảnh mai hơn mấy phần.
Nếu nó trang điểm, thay đổi y phục nữ, có lẽ còn giống một nương hơn ta.
Vẻ mặt nó còn đang buồn thiu, chuẩn bị tâm lý cho hành trình đến biên cương của mình, ta đột nhiên mở miệng cắt ngang dòng suy nghĩ của nó:
“Nếu không, đệ vào cung?”
Bùi Ngọc sửng sốt: “Đệ bậy thôi, đệ là nam nhân sao vào cung ?”
Ta nhướng mày , sửa sang lại tóc cho nó: “Sao lại không chứ?”
“Không phải đệ cũng nhiều lần giả nữ, thay ta tham gia yến hội hay sao?”
Vì khuê danh của ta, đệ đệ của ta đã vắt hết đầu óc.
Sợ người ở kinh thành ta lớn lên ở biên cương nên vô cùng thô tục, nhiều lần hắn mặc váy đi tham gia yến hội, còn học cách dùng giọng giả, tiếng như hoàng oanh, dùng danh nghĩa của ta viết thơ vẽ tranh.
Kể cả sau khi ta vào cung, hoàng hậu còn năm lần bảy lượt hỏi ta vì sao không chịu viết thơ nữa.
“Đã vào cung sao có thể tiếp tục như ?”
“Ai nha, trước lạ sau quen.”
“Ta đến biên cương đánh giặc với cữu cữu, đệ vào cung giả quý phi.”
“Đệ không thể giúp cữu cữu, ta có thể.”
“Chỉ cần cữu cữu vẫn tiết độ sứ, hai ta có đốt đại điện mà thiên tử thượng triều thì hoàng đế cũng phải khen lửa cháy to quá.”
Bùi Ngọc yên lặng không gì.
Hồi lâu sau, nó cắn răng hỏi: “Hoàng đế không chơi cửa hậu chứ?”
Ta vỗ vào gáy nó.
“Đệ cả ngày học mấy cái gì đâu thế?”
Bạn thấy sao?