Hạ Sơ Ức đạp hai chân, mặt đỏ bừng.
Trong lúc nguy cấp, ấy còn không quên cầu cứu tôi: “Nhiên Nhiên, mau cứu tôi!”
Sau đó, ánh mắt của Kỷ Tư Tinh tôi càng thêm sâu sắc.
Tôi lặng lẽ che mặt.
“Anh, em đưa ấy về trước.”
“Ừ.”
Trong tiếng hét của Hạ Sơ Ức, Chu Khai trực tiếp vác ấy đi.
Đúng .
Là vác đi.
Tôi bóng dáng hai người, không kìm mà cảm thán.
Người trẻ, thể lực thật tốt.
“Ghen tỵ?”
Ngẩng đầu lên, thẳng vào đôi mắt nheo lại của Kỷ Tư Tinh.
Bản năng sinh tồn khiến tôi lập tức lắc đầu.
“Hả, gì thế! Chồng tôi mạnh lắm, tôi ghen tỵ cái gì!”
Không sửa rồi!
Ch,et tiệt!
5
Suốt chặng đường về nhà, bầu không khí ngột ngạt.
Kỷ Tư Tinh im lặng lái xe, không một lời.
Cả tôi cũng không dám thở mạnh.
Dù sao thì trước mặt trai mình đi quyến rũ người khác, tôi thực sự không có kinh nghiệm.
Cứ như mãi cho đến khi về đến nhà.
Kỷ Tư Tinh từ từ tháo kính gọng vàng, bình tĩnh tôi.
“Em Thiêu Thiêu, chị và rể, quen biết em lâu như , mới biết em thật biết chơi.”
“Đi xe của , tiêu tiền của , bây giờ còn muốn quyến rũ cả em trai của .”
“Tư An Nhiên, ở bên những ngày này, em muốn gì đều đồng ý. Còn gì không hài lòng, hả?”
Tôi mở miệng, không lời nào.
Anh ấy… thực sự đáp ứng mọi điều kiện của tôi.
Chỉ trừ việc tôi.
Lúc này, suy nghĩ của tôi dần quay về ngày đầu tiên gặp Kỷ Tư Tinh.
Xuyên sách đối với tôi là một điều bất ngờ.
Lúc đó tôi đang ngủ, không ngờ rằng khi mở mắt, lại bị một người đàn ông mặt mày dữ tợn, trông như thể trên trán có khắc dòng chữ “Tôi là phản diện” đè lên người.
Tôi muốn hét lên, miệng bị bịt kín.
Tôi muốn thoát ra, tứ chi bị giữ chặt.
Đó là lần đầu tiên trong đời tôi, đối mặt với nỗi sợ hãi và bất lực của phụ nữ.
Khi đó tôi chưa nhận ra mình đã xuyên sách, và khi tôi cảm thấy tuyệt vọng.
Kỷ Tư Tinh từ trên trời rơi xuống.
Thậm chí lúc này tôi còn nhớ rõ Kỷ Tư Tinh mặc một bộ vest đen, trên tay đeo chuỗi hạt Phật.
Cú tay phải mạnh mẽ, trực tiếp đ,ánh gục đối phương.
Anh ấy đặt một chân lên cánh tay của người đàn ông kia.
“Trên địa bàn của tôi mà còn dám loạn, chán sống rồi à?”
Tiếng kêu than của người đàn ông vang khắp phòng.
Ngay sau đó, Kỷ Tư Tinh cởi áo vest phủ lên người tôi.
Cúi xuống thẳng vào mắt tôi, : “Đừng sợ.”
Tôi phải thừa nhận, trong xương tủy tôi vẫn có chút tôn sùng chủ nghĩa hùng.
Bởi vì khoảnh khắc đó, bộ não của tôi, từng tế bào trong cơ thể tôi đều hét lên: Tôi muốn người đàn ông này.
Vì khi ấy hỏi tôi có muốn đi cùng ấy không, tôi đã đồng ý.
Dù tôi biết mình không phải là “chính cung” của Kỷ Tư Tinh trong cuốn sách này.
Đúng .
Tôi không phải là “chính cung” của Kỷ Tư Tinh.
Trong nguyên tác, Kỷ Tư Tinh có một mối đầu thanh mai trúc mã.
Năm đó vì lý do gia đình, ấy đi du học, và do đó chia tay.
Nhưng Kỷ Tư Tinh luôn nhớ mãi về mối này.
Còn tôi chỉ là người mà Kỷ Tư Tinh cố giữ bên cạnh để cho ấy ghen tị.
Chỉ cần một tháng nữa, đó sẽ trở về từ nước ngoài.
Vai diễn của tôi cũng sẽ kết thúc hoàn toàn.
Lúc đó tôi nghĩ, dù sao cũng chỉ là một mối không có kết quả.
Kỷ Tư Tinh đẹp trai lại giàu có, tính cách dịu dàng và thân hình đẹp, tôi sao có thể thiệt thòi.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, giới hạn đạo đức của Kỷ Tư Tinh lại cao như !
Với tính cách của thanh mai, tôi đã diễn vai một vợ hiền lành suốt mấy tháng.
Kết quả là mỗi ngày chỉ nhận nụ hôn trước khi đi ngủ, đầy kiềm chế và nhẫn nại.
Có lẽ vì Kỷ Tư Tinh cảm thấy có lỗi với tôi, nên ấy không bao giờ từ chối bất kỳ cầu nào khác ngoài việc tôi.
Nhớ lại điều đó, tôi cũng có chút tức giận.
Nghĩ rằng, dù sao tôi cũng định đổi trai, tôi còn sợ gì mà không bộc lộ bản chất?!
Cùng lắm là chia tay sớm một tháng, có gì đâu mà sợ!
Nghĩ , tôi liền trèo lên người Kỷ Tư Tinh, giật phăng chuỗi hạt Phật phiền phức kia ném lên bàn.
Sau đó cởi cúc áo sơ mi của ta, lấy lại thế chủ giữ chặt tay ta ra sau.
“Anh không biết tôi muốn gì sao?”
Kỷ Tư Tinh nuốt nước bọt, dường như đang chờ thái tiếp theo của tôi.
Không mở miệng, cũng không phản kháng.
Tôi mạnh dạn tiến tới, hôn lên môi ta.
“Tôi muốn xử lý từ lâu rồi, dù sao cũng sắp chia tay, hôm nay tôi phải cho xong!”
Rồi, tôi nghe thấy một tiếng nhẹ.
Là… Kỷ Tư Tinh ?
Ngay khi tôi bắt đầu nhụt chí định rút lui.
Đầu tôi đột nhiên bị giữ chặt.
“Hôn mà cũng không biết, còn dám to thế?”
“Trước đây thấy em rụt rè, lo em sợ nên luôn kiềm chế, xem ra… thực sự đã lo thừa rồi.”
6
Cuối cùng tôi đã thành công.
Nói có vẻ không đúng.
Nhìn kết quả, tôi cảm thấy dường như Kỷ Tư Tinh mới là người thành công.
Vì sáng hôm sau thức dậy, tôi cảm thấy cơ thể như bị đ,ánh tan ra rồi lắp lại, như bị đ,ánh một trận!
Ngay cả tôi còn thê thảm như .
Hạ Sơ Ức còn sống nổi không!
Tôi vội nhắn tin cho ấy.
Tôi: 【Cậu ổn không?】
Hạ Sơ Ức: 【Còn sống (icon vừa vừa khóc)】
Hạ Sơ Ức: 【Hôm qua mình mới biết Kỷ Tư Tinh và Chu Khai là em, tất cả là tại mình lắm mồm tiết lộ danh tính của cậu, ta không khó cậu chứ?】
Tôi: 【Không, cuối cùng mình đã chiếm ta! Hehe.】
Nói xong, bên kia im lặng một lúc lâu.
Tôi ý thấy trên cùng của điện thoại ban đầu hiện “đang nhập”, sau đó biểu tượng biến mất.
Một lát sau, Hạ Sơ Ức mới nhắn lại.
Hạ Sơ Ức: 【Mình biết mà, sức hút của cậu không ai có thể cưỡng lại, bất kể là thiếu gia hay người tu hành, đều phải bại dưới chân cậu.】
Hạ Sơ Ức: 【Nếu đã , chúng ta đừng đổi nữa, mình thấy bây giờ cũng ổn mà.】
Tôi: 【Ừ ừ, dù sao mình cũng chỉ còn một tháng nữa là hết vai, tạm thời đi.】
Sau cuộc trò chuyện đó, tôi không đặt nặng vấn đề này nữa.
Dù sao tôi cũng khác.
Hạ Sơ Ức là chính thức của Chu Khai.
Lúc đó Hạ Sơ Ức gặp Chu Khai khi gia đình suy sụp, bị chủ nợ lôi đi con tin.
Khi đó chúng tôi có hoàn cảnh tương tự.
Chu Khai đã giúp Hạ Sơ Ức đuổi đi đám côn đồ đó, sau đó lo liệu cho ấy.
Lúc đó dù điều kiện của Chu Khai không tốt, lại rất chu đáo.
Anh ta chăm sóc Hạ Sơ Ức như công chúa nhỏ.
Làm việc nhà, nấu ăn giặt giũ một tay lo hết, thậm chí không để ấy chạm vào nước lạnh.
Chỉ có “sức chiến đấu” quá mạnh là nhược điểm, đối với đàn ông thì đó lại không phải là nhược điểm.
Vì trong cuốn sách này, Chu Khai là nhân vật thích nhất.
Thậm chí các fan bình chọn là người trai lý tưởng nhất.
Chỉ cần Hạ Sơ Ức tự chấp nhận Chu Khai.
Cũng không có gì phải lo lắng.
Còn tôi sau đêm đó.
Cũng không kiềm chế bản thân nữa, bắt đầu thoải mái.
Nhưng tôi phát hiện, khi tôi chính mình.
Quan hệ giữa tôi và Kỷ Tư Tinh ngày càng tốt hơn.
Dù ban ngày ta vẫn trông có vẻ nghiêm nghị.
Nhưng đến tối, ta lại ghé vào tai tôi.
“Em , mặc lại váy ban ngày đã mặc, cho xem lại một lần nữa.”
“Anh chẳng phải không thích sao!”
“Ừ, không thích ban ngày người khác , thích tự mình vào ban đêm.”
Tính cách kín đáo của ấy, khiến tôi thậm chí còn nghi ngờ ta những ngày qua sao mà kiềm chế !
Sống như lâu ngày, tôi bắt đầu quên mất.
Tôi không phải là nữ chính của thế giới này.
Cho đến gần đây, tôi phát hiện Kỷ Tư Tinh dần trở nên kỳ lạ.
6
Anh ấy bắt đầu thường xuyên lén lút xem điện thoại.
Mỗi lần tôi đến gần, ấy đều che màn hình điện thoại lại và hôn lên trán tôi.
“Nghe lời, đây là tin nhắn công việc, chờ một chút.”
Sau đó lấy lý do thêm giờ, đi sớm về muộn.
Điều này trước đây không thể xảy ra với người có thói quen sinh hoạt cứng nhắc như ấy.
Hôm đó Kỷ Tư Tinh đang tắm, điện thoại của ấy đột nhiên rung hai lần.
Tôi tới gần, thấy tin nhắn mới nhất có chữ “Nguyệt”.
Lòng tôi chùng xuống.
Là Cố Nguyệt.
Nữ chính, đã trở về nước.
7
Chia tay, chuyện này tôi đã chuẩn bị tâm lý từ khi bắt đầu ở bên Kỷ Tư Tinh.
Nhưng điều tôi không ngờ tới là.
Tôi đã trải qua nhiều mối như , tự nhận mình là người mạnh mẽ, không vướng bận.
Lúc này lại nảy sinh một chút không nỡ.
Tối hôm đó, Kỷ Tư Tinh như thường lệ về muộn.
Tin nhắn cuối cùng trên điện thoại của tôi và ấy là ấy báo cáo hình.
“Vợ ơi, thêm giờ, đừng chờ , em ngủ trước đi.”
Tôi lạnh điện thoại, sau đó mặc quần áo, trang điểm và ra ngoài.
Theo cốt truyện, hôm nay là ngày tôi và Kỷ Tư Tinh chia tay.
Trong nguyên tác, Kỷ Tư Tinh cùng đám giàu có tổ chức một buổi tiệc chào đón Cố Nguyệt ở quán bar.
Ai cũng biết Kỷ Tư Tinh thầm Cố Nguyệt nhiều năm.
Vì trong phòng VIP mọi người đều cố ý ghép đôi hai người họ.
Cố Nguyệt vốn dĩ nghe Kỷ Tư Tinh có người mới, ghen tuông mà về nước.
Mọi người ồn ào như , hai người nửa đẩy nửa đưa, cũ cháy lại.
Nếu kết cục là định sẵn.
Ít nhất tôi có thể quyết định rời đi trong tư thế đàng hoàng hơn.
Bạn thấy sao?