Hoa Ưu Đàm – Chương 3

 

Định An Hầu phủ không thể bị cuốn vào vòng xoáy này. Vậy thì hãy tìm đứa bé đó trở về. Lớn lên ở nhà nông dân mà có thể vương phi, đó là phúc khí của nó. Còn về sau là sống hay chết, là quý hay tiện, đều tùy vào tạo hóa của chính nó. Ta gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Định An Hầu khi những lời này. Hắn ta quả thực cũng đã như .

"Duyệt nhi, vi phụ biết những năm qua đã uỷ khuất cho con, vì khi thánh thượng nhắc đến hôn sự này, ta lập tức nghĩ đến con." Trước mặt ta, Định An Hầu mỉm hiền hậu : "Tấn Vương tuổi trẻ tài cao, phẩm hạnh ôn lương, là một chàng trai tuấn tú, xứng đôi vừa lứa với con."

 

 Ta coi như không nghe thấy, chỉ im lặng đôi môi hắn ta không ngừng mấp máy. Nên bắt đầu từ đâu thì tốt hơn đây? Ánh mắt ta dừng lại ở n.g.ự.c trái của hắn ta, ta biết ở đó có một trái tim đang đập mạnh mẽ, bơm m.á.u nóng tươi khắp cơ thể. Mà lồng n.g.ự.c ta thì trống rỗng, chỉ có một đóa ưu đàm nhuốm đầy oán hận đẫm máu. Tại sao chứ? Ta đưa tay về phía n.g.ự.c trái của Định An Hầu.

 

Đúng lúc này, hắn ta : "Hôn sự này, liên quan đến toàn bộ phủ, vinh quang của Hầu phủ, còn quan trọng hơn sinh mệnh của ngươi và ta." Tay ta lập tức dừng lại. Ta ngẩng đầu Định An Hầu chằm chằm. Thấy ta cuối cùng cũng có phản ứng, hắn ta gượng : "Duyệt nhi, con hiểu chứ?" Ta cũng , : "Phụ thân, con nguyện ý gả vào Tấn Vương phủ." Người c.h.ế.t như đèn tắt, g.i.ế.c hắn ta ngay lập tức thì có ý nghĩa gì. Ta muốn những người này, tận mắt chứng kiến thứ mà họ quan tâm nhất sụp đổ.

 

6.

 

Tuy hôn sự đã định, Định An Hầu không thể thực sự để một con nhà nông gả vào Tấn Vương phủ. Hầu phu nhân lại đóng vai người mẹ hiền từ, bắt đầu dạy ta những lễ nghi thông dụng của tiểu thư khuê các. Ta học rất nhanh, ngay cả mama nghiêm khắc nhất cũng không thể bắt bẻ. Hầu phu nhân ngồi xem bên cạnh, liên tục gật đầu: "Tốt, tốt, tốt, quả nhiên là con ruột của ta."

 

Bà ta tự tay bưng bát chè hạt sen đến cho ta: "Nghỉ ngơi một chút đi, nếm thử chè ngọt ta tự tay nấu." Phó Anh đứng xem bên cạnh siết chặt khăn tay trong tay, nàng ta đột nhiên khẽ rên một tiếng, ôm n.g.ự.c ngã xuống ghế: "Đau quá, mẫu thân..." Hầu phu nhân lập tức bỏ mặc ta, lo lắng chạy đến bên cạnh nàng ta: "A Anh, sao ? Khó chịu ở đâu sao?" Phó Anh mặt mày tái nhợt, yếu ớt : "Căn bệnh đau tim cũ lại tái phát..." Hầu phu nhân lớn tiếng quát: "Còn không mau mang thuốc tiểu thư thường ngày vẫn uống đến đây! Lục Phỉ, mang thiếp của ta đi mời thái y!"

 

Cả viện người bị bà ta sai khiến quay cuồng, còn Phó Anh, người ra chuyện này lại lặng lẽ nở nụ đắc ý với ta. Ta không nàng ta, chỉ im lặng Hầu phu nhân. Thật kỳ lạ. Bà ta dường như thật sự thương nàng ta. Người phụ nữ lạnh lùng giả tạo đó, mà cũng có thể lo lắng cho người khác. Có lẽ là mười mấy năm bên nhau, Phó Anh cuối cùng đã tan chảy tảng băng trong lòng bà ta, giờ phút này Hầu phu nhân ôm nàng ta, như ôm báu vật quý giá mong manh nhất trên đời. Mà mười ba năm trước, khi ta bị người ta đẩy xuống xe ngựa như một đôi giày rách, bà ta chỉ quay mặt đi khóc. Đáng lẽ ta nên cảm thấy đau khổ vì điều này, giờ ta chỉ là một cỗ t.h.i t.h.ể không tim. Vì ta cũng mỉm với Phó Anh.

 

Tìm rồi, thứ mà Hầu phu nhân quan tâm nhất.

 

7.

 

Tối hôm đó, Phó Anh xông vào phòng ta. "Hôm nay ngươi cũng thấy rồi đấy, người quan trọng nhất trong lòng mẫu thân vẫn là ta, ngươi ngoan ngoãn chuẩn bị gả vào Tấn Vương phủ là rồi, đừng mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình!"

 

Ta bình tĩnh : "Trưởng tỷ đa nghi rồi, ta chỉ là thấy mẫu thân quan tâm trưởng tỷ như , nên cảm khái mà thôi."

Vẻ mặt Phó Anh thoáng hiện lên vẻ không tự nhiên: "... Mẫu thân đương nhiên là quan tâm ta." "Vậy còn bản thân trưởng tỷ thì sao?"

Ta mỉm hỏi: "Trưởng tỷ quan tâm nhất điều gì?" "Liên quan gì đến ngươi?" Nàng ta xong câu đó rồi bỏ đi. Nhưng không sao cả, ta chỉ hỏi bâng quơ thôi. Khi ta chết, Phó Anh thậm chí còn chưa xuất hiện. Tuy ta là tà vật, cũng không định sát sinh bừa bãi. Nhưng ta vẫn biết Phó Anh quan tâm nhất điều gì.

 

Được hoàng gia ban hôn, sau khi huấn luyện cấp tốc, Hầu phu nhân đưa ta vào cung tạ ơn Hoàng hậu, Phó Anh đi cùng. Sau một hồi quỳ lạy, Hầu phu nhân Hoàng hậu giữ lại chuyện, ta và Phó Anh phép dạo chơi trong hoa viên. Giữa những khóm hoa rực rỡ, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo bào tím lộng lẫy bay đến. Mắt hắn ta bịt bằng dải lụa trắng rộng ba ngón tay, khóe miệng nở nụ nhàn nhạt. Dung mạo hắn ta không khác gì mười ba năm trước, như thể ông trời muốn ta nhận ra kẻ thù ngay từ cái đầu tiên, nên cho hắn ta giữ nguyên dung nhan.

 

Phó Anh vội vàng hành lễ với hắn ta: "Thiếp thân là Phó Anh, nữ nhi Định An Hầu phủ, gặp Quốc sư đại nhân." Một câu ngắn ngủi, chứa đầy niềm vui, sự căng thẳng, nỗi buồn và hy vọng của thiếu nữ. Mà ánh mắt như có hình dạng của Quốc sư lại rơi vào ta: "Ngươi là ai?" Ta : "Nữ nhi Định An Hầu, Phó Duyệt."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...