Hoa Ưu Đàm – Chương 1

Mười ba năm trước, chỉ bởi một câu của Quốc sư: "Đứa bé này, ngày sau ắt sẽ mang họa đến toàn bộ Định An Hầu phủ", sinh phụ của ta, Định An Hầu, liền đem ta vứt bỏ ở một nhà nông dân. Để dỗ dành mẫu thân đang khóc không ngừng, lão lại chọn một nữ nhi trạc tuổi ta đưa cho bà, để nữ nhi kia đại tiểu thư của Hầu phủ.Mười ba năm sau, bọn họ đón ta trở về, không phải vì áy náy, mà là bởi vì đại tiểu thư kia, kẻ thay thế vị trí của ta, đã bị hoàng đế ban hôn ước với một vị vương gia ngốc nghếch.Ả ta kiêu ngạo : "Ngươi, một đứa con nhà nông, có thể gả vào vương phủ, đó là phúc khí của ngươi."Nhưng ả không biết, ta thực ra đã c.h.ế.t từ lâu, nay sống trên đời này, chỉ là một cỗ t.h.i t.h.ể không tim mà thôi.1.Ta vẫn còn nhớ những chuyện xảy ra trước khi chết. Hôm đó là sinh thần ta, gió xuân ấm áp, phụ thân xưa nay nghiêm nghị khó gần lại lệ muốn đưa ta đi dạo ngoại ô, thậm chí còn dừng xe ngựa giữa đường, sai người hầu mua cho ta một xâu kẹo hồ lô.Ta chưa từng ăn loại đồ ăn vặt dân dã này, trong lòng vui mừng khôn xiết, khi liếc thấy mẫu thân bên cạnh mặt mày u sầu, liền ngoan ngoãn đưa xâu kẹo hồ lô sang: "A Nương, cho nương."Mẫu thân lập tức lệ rơi đầy mặt, ôm chặt ta vào lòng, hướng phụ thân giọng bi ai: "Lão gia, thật sự nhất định phải đưa Duyệt nhi đến nhà nông dân sao? Thiếp thật sự không nỡ."Phụ thân giọng không kiên nhẫn: "Quốc sư kim khẩu đã phán, khẳng định rằng trưởng nữ Phó Duyệt của ta ngày sau sẽ mang họa đến toàn bộ Định An Hầu phủ. Quốc sư là nhân vật cỡ nào, lời hắn sao có thể sai? Nay ta chỉ là đưa nó đến nhà nông dân nuôi dưỡng, giữ lại cho nó một mạng, đã là vô cùng khoan dung rồi!"Thấy mẫu thân vẫn không ngừng khóc, lão lại dịu giọng : "Thế này đi, nếu nàng thật sự muốn một đứa con , sau khi đưa nó đi, ta sẽ tìm cho nàng một đứa tốt hơn."Mẫu thân miễn cưỡng gật đầu: "Thôi , thì tìm một đứa giống Duyệt nhi..."Những lời sau đó, ta không còn nhớ rõ nữa. Ta chỉ nhớ đêm đó trăng lạnh lẽo, xe ngựa chạy phía trước, ta chạy theo phía sau. Ta vừa chạy vừa khóc, khóc đến khản cả giọng, đầu váng mắt hoa, chiếc xe ngựa phía xa không hề dừng lại dù chỉ một chút.Ta ngã mạnh xuống đất, khi ngẩng đầu lên, xe ngựa đã biến mất không còn tăm hơi, trước mặt ta có một người đàn ông lạ mặt đang ngồi xổm xuống.Hắn ta bịt mắt bằng dải lụa trắng rộng ba ngón tay, khóe miệng nở nụ nhàn nhạt, nhẹ nhàng đỡ ta dậy, : "Cô bé, cẩn thận."Ta vội vàng đưa xâu kẹo hồ lô: "Ca ca, cầu xin huynh, đưa ta về Định An..."Chưa hết câu, xâu kẹo hồ lô trên tay ta đã rơi xuống đất. Ta cúi đầu, bàn tay hắn ta đ.â.m vào n.g.ự.c ta với vẻ không thể tin .Khoảnh khắc ấy, ta nghe thấy tiếng ngón tay hắn khuấy đảo trong da thịt ta.Một lát sau, ta ngã xuống vũng máu.Ta c.h.ế.t vào ngày bị cha mẹ bỏ rơi.Ngày chết, ta vừa tròn bốn tuổi.2.Khi ta tỉnh lại lần nữa, thấy không phải là âm tào địa phủ, mà là một căn nhà tre thanh tịnh tao nhã. Giữa nhà có một nữ tử trẻ tuổi mặc áo chàm đang ngồi đọc sách, nghe thấy tiếng của ta, nàng không ngẩng đầu lên mà : "Ngươi tỉnh rồi?"Ta thử cử , cảm thấy toàn thân cứng đờ, vẫn cố gắng ngồi dậy, hướng nàng quỳ lạy: "Đa tạ... tỷ tỷ đã cứu mạng."Nữ tử trẻ tuổi quay người sang, không nhận lễ của ta.Nàng : "Ta không cứu mạng ngươi, ngươi cũng không tính là còn sống."Nàng nàng họ Triệu, là một thuật sĩ.Ta vì bị tà ma ngoại đạo m.ó.c t.i.m mà chết, sau khi c.h.ế.t oán khí không tiêu tan, t.h.i t.h.ể cứng lại không thối rữa, trở thành một cỗ cương thi.Khi Triệu thuật sĩ gặp ta, ta đang ngây ngốc cắn cổ một con sói hút máu.Nhận thấy hơi thở của người sống, ta lập tức vứt xác con sói, hung hăng lao về phía Triệu thuật sĩ.Sau đó bị nàng dễ dàng chế ngự.Triệu thuật sĩ : "Ta vốn định thiêu ngươi để siêu độ, ngươi sinh ra đã là âm thể thuần túy, lại thêm oán khí nặng nề, khó có thể hóa giải. Vừa hay bên đường có một đóa hoa ưu đàm nở rộ, ưu đàm là vật chí khiết chí thánh, ta liền bẻ hoa trắng, đặt vào lồng n.g.ự.c ngươi, dùng thuật pháp mới có thể đánh thức thần trí của ngươi."Ta cúi đầu vị trí trái tim mình, vết thương bị m.ó.c t.i.m đã lành lại, không hề thấy vết thương đẫm m.á.u ghê rợn năm nào.Chỉ là trái tim từng đập thình thịch đã không còn tồn tại, giờ đây trong lồng n.g.ự.c ta, chỉ có một đóa ưu đàm bị oán khí nhuộm thành màu máu.Triệu thuật sĩ : "Theo oán khí của ngươi tiêu tan, màu m.á.u trên hoa ưu đàm sẽ phai nhạt, đợi đến khi ưu đàm trắng trở lại, ngươi có thể đầu thai chuyển thế."Ta lẩm bẩm: "Sẽ có ngày đó sao?"Vừa nghĩ đến người cha tàn nhẫn, người mẹ giả tạo và tên đạo độc ác kia, oán hận của ta liền sôi sục không thể kiềm chế, hoa cỏ xung quanh cũng vì oán khí của ta mà héo rũ.Thấy , Triệu thuật sĩ thở dài không tiếng : "Sẽ có ngày đó."Mười ba năm sau, rốt cuộc ngày đó đã đến. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...