Đôi mắt đầy quầng thâm và tinh thần uể oải.
Trong lớp thì hay mất tập trung đến nỗi giáo viên phải nhắc nhở.
Ngoài ra, cậu ấy còn thường xuyên tôi với ánh mắt vô cùng oán hận.
Mỗi khi tôi qua, cậu ấy luôn giả vờ lơ đãng lảng tránh ánh mắt của tôi.
Rất nhiều lần tôi muốn hỏi cậu ấy sao lại như thế.
Nhưng cậu ấy dường như hiểu ý định của tôi nên bắt đầu đi muộn, về sớm.
Tôi thậm chí còn không có cơ hội để mở miệng.
Sau khi tan học trở về ký túc xá, thân Thẩm Ninh giận dữ với tôi:
“Chu Kí Bạch đã dừng viết thư trên Weibo!"
Không chỉ dừng cập nhật thư vài ngày mà còn ngừng viết nhật ký về Crush.
Tôi không hề giấu giếm chuyện Chu Kí Bạch thích mình với thân.
Vì thế giờ đây ấy có cảm giác như bắp cải nhà mình bị heo ăn mất. Cô ấy tức giận đến mức giậm chân.
"Miên Miên, tin tớ đi, người tiếp theo sẽ càng tuyệt hơn!"
Tôi luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ quặc trong chuyện này.
Suy cho cùng, vẻ mặt hồn xiêu phách lạc của Chu Kí Bạch dường như không phải là không có lý do.
Và cách cậu ấy tôi chẳng khác gì đang một kẻ phụ bạc đầy tội lỗi.
Tôi click vào tài khoản weibo "Họa Thuyền Thính Vũ Miên" để kiểm tra, quả nhiên nó đã dừng cập nhật vào ngày tôi gửi thư .
Người hâm mộ của cậu ấy đã bình luận sôi nổi bên dưới.
"Đã lâu không cập nhật, chẳng lẽ đã ở bên Crush rồi à?"
"Anh ơi, nếu bị bắt cóc thì chớp chớp mắt đi."
"Tôi nghĩ là toang rồi, có lẽ chưa kịp ở bên nhau đã thất , hehe."
…
Tôi bấm vào trang chủ của cậu ấy và chuẩn bị nhắn tin hỏi.
Đúng lúc này, âm thanh báo hiệu người đặc biệt quan tâm cập nhật tin mới của Weibo vang lên.
Chu Kí Bạch có tin mới!
Tôi thoát khỏi màn hình tin nhắn, thấy nội dung cập nhật của cậu ấy: “Mình sẽ ấy thích mình. Chỉ có kẻ không mới là người thứ ba.”
Bên dưới là hình ảnh : Đó là một cá chép nhỏ bơi ngược dòng và liều lĩnh bơi vào hồ.
Tôi đưa điện thoại cho thân xem và hỏi ấy như thế này là sao.
Cô ấy có kinh nghiệm đương phong phú nên luôn là quân sư cảm của tôi.
Sau khi xem điện thoại, thân tôi với ánh mắt phức tạp và : “Cậu ta muốn kẻ thứ ba trong , chủ bơi vào hồ nước của cậu và trở thành một con cá trong đó”.
Vì mà kẻ thứ ba?
Một câu thiêu cháy CPU của tôi.
Tôi ngạc nhiên: “Còn chưa hẹn hò mà cậu ấy lại muốn kẻ thứ ba?”
Cô ấy trầm tư một lát, hoài nghi tôi và hỏi: “Cậu... gần đây có thích người khác và để Chu Kí Bạch biết chuyện đó không?"
Tôi lắc đầu chắc chắn: “Từ bé đến giờ, tớ chỉ gửi thư cho cậu ấy, và tớ cũng chỉ thích một mình cậu ấy mà thôi.”
“Thư ?” Cô ấy kêu lên: “Miên Miên, đừng là cậu lấy nhầm, đưa bức thư còn dang dở mà tớ viết gửi trai cho Chu Kí Bạch đấy nhé?”
Dưới cái chăm đầy chết chóc của ấy, tôi suy nghĩ kỹ càng một chút và chậm rãi :
“Lúc đó tớ cực kỳ lo lắng, đầu óc nóng lên có khi cầm nhầm thật.”
Khi ấy hai đứa tôi đã mua phong bì giống hệt nhau cho tiện.
Tôi tìm thấy chiếc áo khoác tôi mặc ngày hôm đó và cho tay vào túi tìm.
Quả nhiên lá thư tôi viết vẫn còn ở bên trong.
Lúc đó cả hai chúng tôi đều thích chiếc phong bì này nên chúng tôi mua cùng một kiểu dáng.
Cứu với!
Chu Kí Bạch chắc hẳn đã nghĩ rằng tôi dùng cách này để khéo léo từ chối cậu ấy.
Tôi thực sự là cậu ấy đau lòng đến chết mà!
"Vậy… cậu đã viết gì trong bức thư ấy?" Tôi cố gắng níu giữ tia hy vọng cuối cùng.
Bạn thân suy nghĩ một lúc rồi từ từ mở miệng:
“Tớ viết là: Gửi trai thân của em ×××, một ngày không gặp như cách ba thu. Nỗi nhớ của em dành cho tựa nước sông cuồn cuộn chảy mãi không ngừng, lại tựa như lũ lụt tràn về không thể kiểm soát."
"..."
Cô ấy liếc tôi rồi tiếp: “Ngày xửa ngày xưa, có một con vịt nhỏ. Vì nó rất lùn nên mọi người gọi nó là "vịt đất". Một hôm nó gặp một con vịt nhỏ khác còn lùn hơn cả nó ở trên đường. Vì thế con vịt nhỏ kia vịt đất và : “Mình vịt đất quá đi".
"..."
Bạn thấy sao?