Hoạ Thuyền Thính Vũ [...] – Chương 4

Tôi hồi hộp đến mức trái tim đập thình thịch liên hồi. Quay đầu lại, tôi gọi một tiếng cực khẽ:

"Chu Kí Bạch."

Cậu ấy ngước lên, đôi mắt đong đầy những tia sáng nhỏ lấp lánh.

“Gì thế?"

Tôi nắm chặt lá thư trong tay, ấp úng : “Tớ có thể… hỏi cậu một chút, người cậu thích là ai ?”

Chu Kí Bạch khẽ một tiếng rồi hỏi lại tôi: “Cậu cảm thấy người ấy là ai?”

Tôi có chút ngơ ngác: “Lẽ ra tớ phải biết điều này…?”

Mặt cậu ấy chợt đỏ bừng, giọng trong trẻo:

"Giang Vũ Miên, cậu không hiểu cảm tớ dành cho cậu à?"

Tình cảm?

Loại cảm gì?

Là loại cảm mà tôi nghĩ đến ư? !

Tôi mở to mắt không thể tin , chần chừ : “Vậy người cậu thích… là tớ?”

Chu Kí Bạch nghe lại đỏ bừng hai tai.

Cậu ấy không hề chớp mắt, ngượng ngùng tôi. Sau khi im lặng một lúc, cậu gật đầu thật mạnh.

Ánh hoàng hôn xuyên qua ô cửa sổ chiếu lên người cậu ấy, dịu bớt đi khí chất đẹp đẽ lạnh lùng và xa cách của cậu.

Gió chiều khẽ mơn trớn mái tóc ngắn của chàng trai trẻ.

Chỉ liếc một cái thôi cũng đủ khiến người ta đắm chìm trong đó.

Trái tim tôi đập như đang nổi trống.

Thì ra, xuân thủy bích ư thiên, họa thuyền thính vũ miên…

Giang Vũ Miên.

Nghĩa là như .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...