Tôi và Chu Kí Bạch đi đến đâu thì ở đó có tiếng xì xào bàn tán đến đó.
"Không ngờ lại là một bình thường như . Nhìn qua cũng không có gì đặc biệt nhỉ."
"Đúng , Weibo thì thấy Hot boy thầm ấy từ rất lâu, tớ cứ nghĩ ấy xinh đẹp, xuất sắc lắm cơ!"
"Uhm...nên thế nào nhỉ? Tớ cảm thấy còn không xinh bằng tớ."
"Thật sự không xứng đôi chút nào, tràn đầy cảm giác không ổn."
"..."
Chu Kí Bạch dường như đã nghe thấy điều gì đó, dần dần đi về phía trước bên phải tôi, chắn cho tôi phần lớn tầm mắt.
Tôi nắm chặt vạt áo cậu ấy và lắc đầu:
"Không cần đâu, tớ cũng không quan tâm mấy tin đồn vớ vẩn này đâu."
Nghe , cậu ấy lo lắng quay lại tôi, im lặng một lúc rồi cuối cùng vẫn lùi lại bên cạnh tôi.
Chúng tôi sánh bước bên nhau trong khuôn viên trường và bình tĩnh tiếp thu sự săm soi, đánh giá của mọi người.
Cùng ngày, Chu Kí Bạch đăng lên Weibo.
"Có đôi khi sự thích không bắt đầu từ vẻ bề ngoài. Tôi không biết phải kể thế nào về mối đơn phương đã từng chôn giấu. Là vô thức tìm kiếm bóng dáng ấy giữa đám đông, là lơ đãng chạm phải ánh mắt khiến tim đập rộn ràng, là cảm càng giấu giếm càng mọc rễ nảy mầm hay là nỗi nhung nhớ đêm ngày. Vẻ đẹp bên ngoài sẽ phai nhạt dần theo năm tháng, người thực sự sẽ mãi mãi . Cuối cùng, chúc mọi người đều sẽ tìm cho mình một đích thực."
Tôi suy nghĩ một lúc, đầu ngón tay lướt trên bàn phím và đăng một đoạn văn ngắn bằng tài khoản Weibo của mình.
“Trong thời đại chỉ thích đọc và xem những tin ngắn như thế này, những người xa xa gặp tôi cũng chỉ thấy mặt tôi. Tôi cũng hiểu suy nghĩ của mọi người. Không có gì nghi ngờ, có rất nhiều người xinh đẹp hơn tôi. Vì , tôi rất may mắn khi gặp cậu ấy, một người có thể dành vài năm để hiểu biết và phát hiện ra những ưu điểm của tôi. Cuối cùng, hy vọng mọi người đều có thể gặp một người vừa ngoại hình, vừa mãnh liệt tâm hồn ."
Bạn thấy sao?