08
Tôi đứng dậy, đi đến bồn rửa tay. Hứa Nghệ bước vào sân, cầm lấy bình nước tưới cho cây tú cầu.
“Vi Vi, em còn nhớ chiếc bình gốm này không? Trước đây cũng từng trồng hoa trong đó.”
Tôi đương nhiên nhớ.
Đó là vào những ngày đầu đến ở cùng tôi, cũng là một buổi chiều tà như thế này.
Hứa Nghệ vừa ngân nga hát, vừa trồng hoa vào chiếc bình gốm. Tôi ngồi trên ghế dài, chân bó bột, lặng lẽ ngắm bầu trời.
Trên đầu là một góc trời xanh ngắt của khu vườn nhỏ, gió nhẹ thổi qua, hương hoa thoang thoảng khắp không gian.
Đáng tiếc, tất cả đã không còn như xưa.
“Anh đã xem đơn ly hôn rồi.” Hứa Nghệ đặt bình nước xuống, giọng khàn đặc. “Em bắt đầu lên kế hoạch ly hôn từ khi nào?”
“Chắc khoảng một năm trước.” Tôi lấy ra một quả dưa hấu, cắt đôi trên chiếc bàn đá nhỏ, rồi im lặng từng thìa.
“Vậy tại sao bây giờ mới đề cập? Có phải vì… chậu hoa thủy tiên?”
Tôi tiếp tục ăn, không trả lời.
Hứa Nghệ sốt ruột:
“Đó là lỗi của Tô Linh. Em không thể vì lỗi của người khác mà tuyên án tử cho cảm của chúng ta!”
Anh ngồi xuống đối diện tôi, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Chuyện hoa thủy tiên, chưa từng với ai cả. Tô Linh thừa nhận là ấy đoán ra. Trước đây đã dặn dò hậu cần trong công ty không để hoa thủy tiên. Cô ấy đoán em có thể dị ứng hoặc không thích, nên cố dùng để chọc tức em.”
“Anh cũng chưa từng ở chung phòng với ấy. Mỗi lần đi công tác, họp xong là ai về phòng người nấy, không hề ngủ chung!”
“Còn chuyện nhảy bungee…” Anh khựng lại, ánh mắt phức tạp. “Xin lỗi em. Cô ấy từ nhỏ đã có một mong ước là nhảy bungee cùng … Anh… nợ ấy quá nhiều…”
“Nhưng không ngoại ! Anh thề! Hành thân mật nhất giữa và ấy chỉ dừng lại ở việc nhảy bungee!”
Tôi đặt thìa xuống, bình tĩnh thẳng vào mắt :
“Hứa Nghệ, rốt cuộc cái gì mới gọi là ngoại ?”
“Hai năm qua, em và Tô Linh thân mật, mập mờ đến mức ai vào cũng tưởng hai người mới là vợ chồng. Anh ngầm đồng ý, bởi vì muốn giữ ấy để có sự hỗ trợ từ phía ấy.”
“Anh dùng thứ cảm lửng lơ, nửa vời để níu kéo ấy, khiến ấy lầm tưởng mình vẫn còn cơ hội.”
“Anh vừa muốn giữ lại do mình lựa chọn, vừa muốn có lợi ích từ ấy. Anh đong đưa giữa hôn nhân và mập mờ, tự cho rằng như là giữ ranh giới.”
“Anh hoài niệm quãng thời gian hai năm trong khu vườn nhỏ này, thứ thuần khiết không chút tạp chất ấy. Vì , giữ em lại trong căn nhà này, như một vật chứng của quá khứ tươi đẹp.”
“Anh vừa tiếc nuối phiên bản quá khứ của em, vừa phớt lờ con người em của hiện tại. Tình cảm của chúng ta không cần tuyên án, vì nó đã chết từ lâu rồi.”
“Cuộc hôn nhân của chúng ta, giống như đôi giày cao gót bạc tặng. Trông thì đẹp, không thể đi .”
Hứa Nghệ như bừng tỉnh từ giấc mộng, ánh mắt dán chặt vào chân tôi:
“Vi Vi, chân em…”
“Bảy năm kết hôn, đã từng thấy em đi giày cao gót bao giờ chưa?”
Trên khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn và hối hận:
“Xin lỗi, Vi Vi… Em có thể cho thêm một cơ hội không? Xem như vì Niên Niên, cho con một gia đình trọn vẹn.”
Tôi nhạt:
“Hứa Nghệ, lớn lên trong một gia đình trọn vẹn. Tuổi thơ của hạnh phúc chứ?”
Hứa Nghệ im lặng hồi lâu.
“Vi Vi, gia đình sẽ không bao giờ giao quyền nuôi Niên Niên cho em. Em thực sự nỡ rời xa con sao?”
Tôi hít một hơi thật sâu, chậm rãi :
“Hứa Nghệ, năm 20 tuổi, em kéo , ngã gãy chân. Đến giờ đã chín năm rồi. Anh có biết, suốt chín năm qua, mỗi lần trời mưa, chân em đều đau không chịu nổi không?”
“Khi sinh Niên Niên, em khó sinh, từng có giấy báo nguy kịch. Suốt một thời gian dài em không thể hồi phục hoàn toàn, cuối cùng còn để lại di chứng.”
“Hôm gửi hoa thủy tiên đến, em ngã quỵ tại chỗ, chính xe cấp cứu đã đưa em vào bệnh viện. Khi đó đang gì? Anh và Tô Linh đang ‘mơ giữa ban ngày’ trên cao!”
“Vài ngày trước, nghĩ em bỏ nhà đi vì giận dỗi. Nhưng sự thật là em bị xuất huyết lần nữa, nằm viện năm ngày. Bác sĩ có thể em sẽ không thể sinh thêm con.”
“Niên Niên là đứa con em dùng cả mạng sống để sinh ra, em thà chết cũng không để các người cướp mất con.”
Mỗi câu của tôi, sắc mặt Hứa Nghệ lại tái thêm một phần. Đến cuối cùng, cúi đầu ôm mặt khóc nức nở:
“Vi Vi… Anh xin lỗi… Xin lỗi em…”
Tôi lắc đầu:
“Nếu thực sự cảm thấy có lỗi, ký vào đơn ly hôn sớm đi. Em sẽ không đưa Niên Niên rời khỏi đây, cũng không cấm con về nhà họ Hứa. Cuộc sống của con vẫn như trước, chỉ là buổi tối sẽ ở cùng em.”
Hứa Nghệ như người mất hồn, lảo đảo rời đi. Tôi tiếp tục ăn nốt phần dưa hấu của mình.
Ai mà gãy xương chín năm không lành chứ?
Ngốc thật! Cầu thủ bóng rổ gãy chân xong vẫn quay lại sân đấu như thường.
Thực tế, vài ngày trước tôi thử rồi, không đi giày cao gót là do tâm lý. Chân tôi đã lành từ lâu.
Còn chuyện không thể sinh con nữa, hoàn toàn là ngẫu hứng bịa ra thôi.
Dùng lương tâm để lừa kẻ tồi tệ ư? Không cần đâu.
Vừa nghĩ, tôi vừa thầm, tiếp tục ăn hết phần dưa hấu còn lại.
09
Không khí tại studio của chị Giang Dao rất dễ chịu, nhịp độ công việc nhanh gọn và đơn giản. Các trẻ đều rất thân thiện, tôi nhanh chóng hòa nhập và tìm thấy giá trị của bản thân trong công việc.
Nửa tháng sau, tác phẩm thiết kế mà tôi chuẩn bị đã gửi dự thi dưới danh nghĩa của studio.
Ngày nộp bài, tôi nhận cuộc gọi từ Hứa Nghệ. Anh bảo tôi đến công ty để giải quyết chuyện ly hôn.
Lúc nhận cuộc gọi, tôi vừa rời khỏi một công ty trang sức sau khi bàn giao công việc, liền trực tiếp đến công ty của Hứa Nghệ.
Tôi mặc bộ đồ công sở vừa vặn, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế. Trên mặt vẫn còn vương nét thư thái và niềm vui sau khi hoàn thành bài thi.
Hứa Nghệ tôi chăm rất lâu, thở dài:
“Ly hôn khiến em vui đến sao?”
Không buồn giải thích, tôi đi thẳng vào vấn đề:
“Đơn ly hôn đâu? Ký tên đi.”
Bất ngờ, Hứa Nghệ nắm lấy tay tôi:
“Không có đơn ly hôn nào cả. Anh gọi em đến là để công khai mối quan hệ của chúng ta trong công ty. Anh sẽ không mập mờ với Tô Linh nữa. Chúng ta lại từ đầu, không?”
“Anh bị thần kinh à?” Tôi giật tay ra, xoay người rời đi. “Anh không ký cũng chẳng sao, tôi sẽ khởi kiện ly hôn.”
“Vi Vi!”
Hứa Nghệ vội vàng đuổi theo, lại va phải trợ lý đang ôm một chồng tài liệu.
Tôi bước nhanh về phía thang máy và cờ gặp một người quen cũ – học trưởng Tạ Trần Nhiên.
Anh đứng trước cửa thang máy, dường như đang đợi ai đó.
Thấy tôi, cũng khá bất ngờ:
“Trần Vi, lâu quá không gặp.”
Tôi và học trưởng trò chuyện đôi câu trước cửa thang máy, Hứa Nghệ từ xa chạy tới, thấy Tạ Trần Nhiên, sắc mặt ta tối sầm lại.
“Vi Vi, đây là lý do em muốn ly hôn à? Em ăn diện, trang điểm như là để gặp cậu ta sao?”
Thang máy mở ra, Tô Linh bước ra ngoài.
Nhưng Hứa Nghệ dường như không thấy ta, vẫn chăm chăm dán mắt vào Tạ Trần Nhiên:
“Tạ Trần Nhiên, năm đó cậu thua tôi rồi, giờ vẫn không cam tâm à?”
Không hiểu học trưởng Tạ Trần Nhiên bị “tà ma” gì ám, lại phối hợp đầy ăn ý:
“Không cam tâm thì sao? Vi Vi luôn có quyền lựa chọn, lần này chưa chắc là đâu.”
“Tạ Trần Nhiên!” Hứa Nghệ nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng, suýt chút nữa đã ra tay.
Tô Linh vội vàng kéo tay ta lại:
“Anh Nghệ, đừng kích , chị dâu chưa chắc đã ngoại . Họ chẳng phải là học sao?”
Hứa Nghệ giận sôi người, hất tay Tô Linh ra:
“Tô Linh! Chuyện vợ chồng tôi, đừng xen vào! Và nữa, trong công ty cứ gọi tôi bằng chức vụ, đừng gọi thân mật như !”
Nhân viên xung quanh nghe tiếng liền kéo đến, xì xào bàn tán.
Họ vẫn nghĩ Tô Linh và Hứa Nghệ có mối quan hệ bí mật, chính Tô Linh cũng cố ý tạo ra hiểu lầm ấy.
Giờ đây, Hứa Nghệ thẳng thắn phủ nhận trước mặt bao người, Tô Linh đỏ bừng mặt, lúng túng không biết phải sao.
Thấy ấy như , lòng tôi bỗng chùng xuống đôi chút.
Đứng ngoài cuộc lại, thực ra tôi cũng hiểu tâm trạng của ấy.
Người hàng xóm – thanh mai trúc mã – bị Lọ Lem từ trên trời rơi xuống cướp mất.
Nhiều năm thầm , cuối cùng tan vỡ. Khi quay về nước sau vài năm, ấy phát hiện cuộc hôn nhân của người mình thương không hạnh phúc, tưởng chừng bản thân vẫn còn cơ hội.
Cô ấy đã dốc hết lòng, tìm mọi cách lấy lòng từ mẹ chồng cho đến con của ta.
Còn Hứa Nghệ, lại mập mờ dây dưa, không rõ ràng, cứ mãi treo lơ lửng ấy như .
Nói cho cùng, ấy cũng là một người đáng thương, bị mắc kẹt trong chấp niệm của chính mình.
Bạn thấy sao?