Hoa Thủy Tiên Nở [...] – Chương 3

Mẹ Hứa đập bàn, giận dữ quát lớn:

“Cô gào cái gì? Đúng là thứ không cha không mẹ dạy dỗ! Tôi đã từ đầu rồi, không thể cưới con bé mồ côi như vào cửa! Cái bộ dạng mất dạy này, đúng là chẳng ra gì!”

Tô Linh dịu dàng lên tiếng khuyên:

“Bác ơi, bác đừng chấp chị Vi Vi. Mẹ chị ấy mất sớm cũng đâu phải lỗi của chị ấy, sau này bác từ từ dạy chị ấy là mà.”

Hứa Nghệ trầm mặt, lạnh giọng:

“Vi Vi, ngồi xuống, xin lỗi!”

Tôi lạnh, giọng điềm tĩnh:

“Không có giáo dục à? Đúng, bác đúng đấy! Đã , để tôi thể hiện cho bác xem.”

Tôi hạ giọng, mỉm với Niên Niên:

“Niên Niên, sinh nhật con, mẹ tặng con một cún nhỏ. Nó đang ở ngoài sân, con ra xem thử nhé?”

“Chó con! Con muốn xem!”

Niên Niên nhảy xuống ghế, vui vẻ chạy ra sân.

Tôi hít một hơi thật sâu, giữ vững nụ :

“Không có giáo dục phải không? Hôm nay, để tôi cho mọi người thấy rõ.”

06

Tôi sải bước đến bên Tô Linh, túm lấy tóc ta, giọng lạnh băng:

“Cô cướp đàn ông của tôi, tôi không ý kiến. Nhưng không nên giở thủ đoạn bẩn thỉu để giành con trai tôi! Nhầm giờ họp phụ huynh? Tôi bao giờ không cần Niên Niên? Trí nhớ kém thế này, có cần tôi bổ não cho không?”

Tôi cầm lấy bát não heo sống bên cạnh nồi lẩu, nhét thẳng vào miệng Tô Linh.

Tô Linh thất thanh như heo bị chọc tiết. Mẹ Hứa và Hứa Nghệ tròn mắt, chưa kịp phản ứng.

Vừa nhét, tôi vừa nhạt:

“Nhảy bungee đôi à? Giấc mơ giữa ban ngày hả? Biết là mơ rồi còn khoe khoang cái gì? Đi công tác ở chung phòng còn gửi video cho tôi? Sao không gửi luôn video ‘hành sự’ cho tôi xem? Hay là không đủ bạo để dám gửi?”

Mẹ Hứa sực tỉnh, tức đến run rẩy:

“Trần Vi! Cô điên rồi! Mau thả Tiểu Linh ra!”

Tôi ngước mắt bà, mỉa:

“Tôi không điên bằng bà đâu! Con trai mình không có bản lĩnh, liền nghĩ đến chuyện bán cho nhà giàu để đi đường tắt! Nếu nhà mẹ đẻ bà mạnh chút, đã không cần bán con để tranh quyền! Thế này mà gọi là điên ư? Để tôi cho bà xem thế nào là thật sự điên!”

Lửa giận tích tụ lâu nay bùng lên dữ dội. Tôi không biết lấy đâu ra sức mạnh, hất mạnh chiếc bàn ăn nặng trịch.

Tiếng vỡ loảng xoảng vang lên, bàn ăn và đồ đạc rơi ngổn ngang.

Nước lẩu nóng bắn tung tóe khắp nơi, bẩn cả bộ ghế sofa và đồ trang trí đắt tiền.

Cả Hứa Nghệ và mẹ Hứa đều bị nước lẩu văng trúng, không thể tránh kịp.

Sắc mặt Hứa Nghệ tái mét, mẹ ôm ngực run rẩy.

Gia đình giàu có như họ đã quen với kiểu mỉa mai bóng gió, đâu từng chứng kiến cảnh tượng thô bạo, trực diện như thế này.

Hứa Nghệ giọng run run:

“Trần Vi! Cô còn muốn loạn đến mức nào?”

Tôi lạnh, ánh mắt sắc như dao:

“Tôi muốn ly hôn! Trả con lại cho tôi!”

Tôi lấy từ túi ra tờ đơn ly hôn đã chuẩn bị sẵn, ném thẳng vào người Hứa Nghệ:

“Ký nhanh đi, ký sớm thì sớm có cơ hội cưới lần hai!”

Nói xong, tôi quay người rời đi.

Ngoài sân, Niên Niên đang chơi vui vẻ cùng cún con.

Tôi ngồi xuống, vuốt ve gương mặt nhỏ bé của con trai:

“Niên Niên, mẹ chuyển nhà rồi. Nhà mới có một khu vườn nhỏ rất đẹp. Lần sau mẹ dẫn con và cún con đến chơi, không?”

Niên Niên tươi rói:

“Dạ ! Con còn muốn mẹ dạy vẽ! Con muốn vẽ một cún có không mẹ?”

“Tất nhiên là rồi, mẹ sẽ vẽ cùng con!”

Rời khỏi nhà họ Hứa, Hứa Nghệ chạy theo sau, lớn tiếng gọi:

“Trần Vi, quay lại đây! Dọn dẹp sạch sẽ phòng ăn, xin lỗi mẹ . Đây là cơ hội cuối cùng cho em!”

Thật nực . Tôi mở cửa xe, quay đầu lại, giọng đầy mỉa mai:

“Hứa Nghệ, còn đang mơ à? Nếu có thể quay lại một lần, điều tôi muốn không phải là cơ hội này. Điều tôi muốn là trở về cái đêm tôi gặp . Dù có chết ngay trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không đưa tay ra kéo nữa.”

Hứa Nghệ đứng chết lặng tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, lắp bắp:

“Vi Vi, em không thể như …”

Anh đưa tay ra muốn giữ tôi lại, Tô Linh từ trong nhà chạy ra, giọng đầy lo lắng pha chút nước mắt:

“Anh Nghệ, bác tim bác khó chịu…”

Hứa Nghệ ngây người, quay đầu ta, như thể không hiểu ta đang gì.

Tôi đóng sập cửa xe, nhấn ga phóng đi.

07

Rời khỏi nhà họ Hứa, tôi ghé thăm chị học cùng trường đại học – Giang Dao.

Lần trước gặp chị ấy trong buổi họp lớp, chị uống nhiều, nắm chặt tay tôi mà tiếc nuối:

“Tại sao em không đi du học mà lại ở nhà dâu nhà giàu thế này?”

Thực ra, lúc tốt nghiệp đại học, tôi đã nhận thư mời học thạc sĩ ở nước ngoài.

Nhưng khi đó tôi vô mang thai. Hứa Nghệ cho rằng cái thai là cơ hội tốt để thuyết phục gia đình đồng ý chuyện hôn nhân, nên tôi đã từ bỏ việc du học.

Khi sinh Niên Niên, tôi sinh khó, cơ thể yếu dần sau sinh, tinh thần cũng suy sụp, thế là tôi cứ mơ hồ sống như vài năm.

Bây giờ nghĩ lại, tôi chỉ muốn tự tát mình một cái.

Nếu không cúi đầu, không ai có thể ngồi lên đầu .

Mấy năm qua, vì không thể gặp Niên Niên, vì mối quan hệ mập mờ giữa Hứa Nghệ và Tô Linh, vì sự không chấp nhận từ gia đình họ Hứa, tôi sống trong u uất.

Tôi đắm chìm trong sự tự thương , luôn hoài niệm quá khứ, mong chờ có thể quay về khoảng thời gian ngọt ngào bên Hứa Nghệ, mà không nhận ra rằng tất cả mọi người đều đang tiến về phía trước.

Giờ đây, khi tôi thoát khỏi vũng lầy, ngoảnh lại bản thân của quá khứ, tôi không thể tin nổi mình đã từng mê muội như suốt thời gian dài.

Tôi mang những bức tranh đã vẽ trong mấy năm ở nhà, cùng một số bản phác thảo thiết kế trang sức mà tôi lúc rảnh rỗi, đến cho chị Giang Dao xem.

Chị ấy qua, rồi mỉm rằng tôi vẫn còn giữ sự sáng tạo, thậm chí còn khuyên tôi tham gia một cuộc thi thiết kế trang sức sắp tới.

Tôi với chị rằng mình sắp ly hôn và muốn tranh quyền nuôi con, cần một công việc ổn định.

Chị Giang Dao, luôn là người nghĩa khí, lập tức soạn cho tôi một hợp đồng việc kéo dài năm năm.

Tôi cảm kích đến mức mắt đỏ hoe:

“Chị Giang, em không cần lương đâu. Đợi khi em ly hôn xong, hợp đồng này có thể hủy bất cứ lúc nào.”

Chị ấy phất tay, nhẹ:

“Vi Vi, em nghĩ chị ký hợp đồng này chỉ để giúp em giành quyền nuôi con à? Hồi còn học ở trường, chị đã rất coi trọng tài năng của em. Sau này… thôi không nhắc nữa. Chị ký em năm năm là lãi lớn rồi, chỉ sợ chưa đến năm năm, cái công ty nhỏ này không chứa nổi người tài như em nữa đấy~”

Sự tin tưởng vô điều kiện của chị khiến tôi tràn đầy tự tin. Tôi như thấy hình ảnh mình trở thành một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng trong tương lai, cảm giác hừng hực khí thế.

Chị Giang Dao gọi trợ lý vào:

“Vi Vi, hai người kết WeChat đi, vào nhóm việc trước. Tiểu Hà sẽ hướng dẫn cho em. Thứ Hai tuần sau đến công ty, thực tập theo dự án nhé. Được không?”

“Được ạ! Em sẽ có mặt đúng giờ!”

Tôi rời khỏi studio của chị Giang Dao với tinh thần phấn chấn, đứng bên đường, ngẩng đầu hít thở thật sâu.

Bầu trời tháng Sáu xanh ngắt, lá cây trên đầu bị gió thổi kêu xào xạc.

Lúc này trời đã xế chiều, hoàng hôn nhuộm nửa bầu trời thành màu hồng rực rỡ như hoa hồng.

Tôi quay xe, lái thẳng đến chợ sinh vật cảnh.

Khi tôi mang theo chiến lợi phẩm về nhà, dịch vụ dọn dẹp đã hoàn tất, sân và phòng trong nhà đều sạch sẽ sáng sủa.

Tôi nhanh chóng sắp xếp chậu cây, hoa cỏ, còn thả cá vàng vào bể sen. Cả khu vườn bỗng tràn đầy sức sống.

Vừa ngâm nga hát, tôi vừa ngồi xổm dưới đất, chuyển cây tú cầu vào bình gốm, nhẹ nhàng vỗ đất cho chặt.

Ngẩng đầu lên, tôi giật mình khi thấy Hứa Nghệ đang đứng lặng ở cổng sân, ánh mắt thẫn thờ, không biết đã đứng đó từ bao giờ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...