Từ nhà đến trường khoảng 6km, đi bộ mất hơn một tiếng. Trong đó có khoảng 20 phút đi qua đoạn đường núi vắng vẻ, không có nhà dân xung quanh.
Những năm trước, từng có tin đồn về việc các bé bị mất tích khi đi học một mình.
May thay, tôi có đồng hành tên Thoáng Thoáng.
Suốt ba năm cấp hai, chúng tôi luôn đi học cùng nhau.
*
Bố ấy là người thu tiền điện của làng, gia đình khá giả.
Thoáng Thoáng để tóc dài thắt bím, dù chúng tôi đã học cấp hai, đầu ấy vẫn cài đầy kẹp tóc và nơ màu sắc.
Cô ấy không phải mặc quần áo cũ hay mang giày cũ của các dì trên thành phố, mà mẹ mua cho đồ mới mỗi mùa.
*
Lần đầu tôi có kinh nguyệt, bẩn ghế, bị em trai chê bẩn, bị mẹ trách tại sao không trước.
Còn Thoáng Thoáng khi đến kỳ thì sợ đến mức khóc nức nở, trai ấy đỏ mặt an ủi: "Không sao, con ai cũng thế." Mẹ ấy thì nấu cho một bát chè gừng đường đỏ.
*
Cuộc sống vốn không công bằng.
Hạnh phúc của người khác đôi khi càng chúng ta nhận ra sự khốn khó của mình.
Nhưng may mắn là, Thoáng Thoáng chưa bao giờ tỏ ra thương tôi chỉ vì ấy hạnh phúc hơn.
Còn tôi, cũng tìm nơi ký thác tinh thần của mình – đó là học tập.
*
Mỗi ngày đi học hai tiếng, chính là lúc tốt nhất để tôi học thuộc từ vựng và bài vở.
Mùa đông, trời sáng muộn. Tôi phải dùng đèn pin để kiểm tra xem mình có học sai từ nào không.
Đi nửa đường, ánh hồng của bình minh đã đủ sáng để rõ chữ trong sách.
Đến trường, mặt trời đã len lén nhô lên từ những đám mây đỏ rực.
*
Thoáng Thoáng thường không hiểu :
"Sao cậu thích học thế?
"Phim Hoàn Châu Cách Cách hay Vườn Sao Băng không thú vị hơn à?"
Thật ra tôi cũng không thích học.
Học đòi hỏi kìm nén ham muốn, đòi hỏi cố gắng vươn lên, trong khi buông thả thì chỉ cần nằm yên là đủ.
Nhưng chỉ cần tôi chểnh mảng, hình ảnh đôi mắt đẫm lệ của chị lại hiện lên trong đầu.
Tôi sợ rằng một ngày nào đó, đôi mắt ấy sẽ tràn ngập thất vọng.
*
Bố mẹ ngày càng phân biệt đối xử giữa tôi và em trai.
Em trai học lớp 2, giáo chủ nhiệm của nó cũng là giáo viên dạy toán của tôi.
Cô có lớp học thêm, một học kỳ 500 tệ, mỗi ngày học thêm một giờ sau giờ tan học.
Tôi rất muốn học, mẹ không đồng ý.
Em trai thì không muốn, mẹ vẫn đóng tiền, ép nó phải đi.
*
Em trai có nhiều sách bài tập, sách tham khảo.
Nó có 1,5 tệ mỗi ngày để mua món mặn nóng hổi bữa trưa.
Còn tôi chỉ có thể mang đồ ăn thừa hoặc dưa muối ở nhà.
*
Không sao, không học thêm thì tôi tự cố gắng hơn.
Giờ ra chơi, tôi tranh thủ hỏi thầy . Họ đều kiên nhẫn giải đáp.
Không có món mặn, tôi lén lấy hai quả trứng trong ổ gà, luộc chín mang theo. Tôi ăn thêm cơm, vẫn no như thường.
*
Mùa xuân hái địa y, mùa hè nhặt hoa kim ngân, mùa thu nhặt hạt trà, mùa đông tuyết trắng phủ đầy…
Tôi luôn nhớ đến chị.
*
Nỗi nhớ như tấm mạng nhện, quấn chặt lấy tôi.
Từ khi chị ra ngoài việc, chị không về vào dịp Tết.
Chị ở lại việc dịp Tết trả lương cao hơn.
Mỗi tháng, chị đều gửi tiền về đúng hẹn, gọi điện cũng rất đều đặn.
*
Tôi có rất nhiều điều muốn với chị, mỗi lần nhấc điện thoại lên, lại không biết bắt đầu từ đâu.
Chỉ nghe chị dặn đi dặn lại:
"Đan Đan, em nhất định phải học thật tốt."
"Vâng, lần này em thi đứng thứ 30 toàn khối."
"Tốt, nếu muốn thi vào trường cấp ba số 1 thì vẫn chưa đủ, phải cố gắng hơn nữa. Vẫn phải học, chị đi mới biết học quan trọng thế nào. Tháng này chị gửi thêm cho mẹ 100 tệ, trời lạnh rồi, bảo mẹ mua cho em một chiếc áo bông mới nhé."
"Em có áo mặc rồi. Chị ở ngoài đó cũng phải giữ lại ít tiền cho mình, đừng gửi hết về cho bố mẹ."
Mẹ đúng là đã mua áo bông mới.
Nhưng là mua cho em trai.
08
Tôi như phát điên, cố lột chiếc áo khỏi người em trai, vừa vừa hét lớn:
"Rõ ràng chị đã thêm 100 tệ này là để mua áo bông cho con!
"Các người không muốn tiêu tiền cho con thì thôi, tại sao lại lấy tiền của chị cho con mà tiêu cho nó?
"Tại sao?!"
*
Thực ra từ khi lên cấp hai, tôi hiếm khi còn ầm ĩ như hồi nhỏ tranh đùi gà nữa.
Vì dần dần tôi hiểu ra: "Đứa trẻ biết khóc thì có sữa bú", chỉ khi mẹ có đủ sữa.
Nếu sữa mẹ chỉ đủ cho một đứa, thì dù tôi có khóc lớn thế nào, bà vẫn sẽ để phần đó cho đứa con bà nhất.
Họ không tôi nhiều, đó là lựa chọn của họ.
Nhưng tôi không cho phép họ lấy đi chút ít ỏi mà chị dành cho tôi.
*
Bố mắng tôi một trận:
"Em trai mày là con trai, nó lớn nhanh, không mặc vừa đồ cũ.
"Mày là chị, chỉ một cái áo thôi mà cũng tranh sao?
"Tiền của Vân Vân gửi vào tài khoản bố mẹ, bố mẹ tiêu thế nào là quyền của bố mẹ!
"Bố mẹ dậy sớm, thức khuya việc nuôi mày, mày lại tỏ thái độ như thế này sao?"
Bạn thấy sao?