Hoa Song Sinh – Chương 4

Đứng trước sự bức bách, tôi nghĩ ra một cách:  

"Hay là em không học cấp hai nữa, dù sao em cũng học kém.  

 

"Em sẽ đi trong nhà máy, kiếm tiền để chị học cấp ba."  

 

Chị khổ:  

"Em mới 12 tuổi, nhà máy nào nhận em?"  

 

Chị nhẹ nhàng vuốt đầu tôi, tiếng thở dài của chị nhỏ đến mức như một giai điệu buồn, đầu hàng trước số phận.  

 

"Đan Đan, thôi đi.  

 

"Bố mẹ giờ cũng không dễ dàng gì. Chị là chị lớn, chị phải giúp đỡ họ một chút.  

 

"Với lại, các đúng, điểm của chị không cao, năm nay trường cấp ba số 1 lại tuyển thêm, dù chị có đi học, cuối cùng có lẽ cũng chỉ là công cốc."  

 

*

 

Không nên là như .  

 

Tại sao lại như ?  

 

Nhưng dù tôi có khóc lớn thế nào, cũng không thể giống như khi còn bé giành đùi gà, mà giành lại cơ hội học tiếp cho chị.  

 

Chị thì chấp nhận việc không thể học cấp ba nhanh hơn tôi.  

 

*

 

Ba ngày sau, chị theo người trong làng đến việc ở nhà máy tại Quảng Đông.  

 

Tôi và mẹ cùng ra đầu làng tiễn chị lên chiếc xe tải nhỏ để đi xuống huyện bắt xe khách.  

 

Mẹ nắm tay chị, nước mắt không ngừng rơi:  

"Đều tại bố mẹ bất lực.  

 

"Bố mẹ có lỗi với con. Sang đó phải tự chăm sóc bản thân, nhớ gọi điện về nhà, biết chưa?"  

 

Đôi mắt chị đỏ hoe, vẫy tay với tôi.  

 

Tôi sụt sịt bước đến gần, chị nhẹ nhàng xoa đầu tôi, ghé sát tai khẽ:  

"Đan Đan, cả đời này chị sẽ không còn cơ hội đi học nữa.  

 

"Sau này em hãy học thật tốt nhé, coi như học cả phần của chị.  

 

"Em có thể thay chị học cấp ba, thay chị thi vào đại học không?"  

 

06

 

Tôi không nỡ xa chị.  

 

Nhưng cũng có chút giận chị.  

 

Giận chị quá hiền lành, giận chị quá yếu đuối.  

 

Giận chị dễ dàng nhượng bộ trước bố mẹ như .  

 

*

 

Vì thế tôi bực tức :  

"Chị tưởng em là chị sao? Em không thông minh như chị."  

"Em không thể đỗ trường cấp ba số 1, lại càng không thể thi vào đại học."  

 

Nói xong, tôi quay người chạy về nhà.  

 

Sau lưng, chị hình như gì đó, tôi không nghe rõ.  

 

*

 

Sau khi chị đi, tôi chán ăn mấy ngày liền.  

 

Một hôm, có người đến làng thu mua phế liệu, mẹ bảo tôi gom hết sách vở cũ của chị để bán.  

 

Hồi đó, giấy và sách cũ cũng khá có giá.  

 

Tôi mở chiếc tủ sách cũ kỹ, thấy sách vở tiểu học của chị buộc gọn gàng bằng dây vải.  

 

Sách giáo khoa, vở ghi chép và đề thi ba năm cấp hai phân loại ngăn nắp, đặt ở vị trí dễ thấy nhất, bên trên đè bằng chiếc ống tre tiết kiệm mà chị rất quý.  

 

Chị còn để lại một tờ giấy:  

 

"Đan Đan, em thông minh hơn chị, chỉ là lười thôi. Làm hay không thì phải thử mới biết.  

Trong này không phải là tiền, mà là ước mơ của chị. Giờ chị để lại cho em!  

Em có thể tiêu hết, hoặc tiếp tục tích góp đầy nó."  

 

*

 

...  

 

Kỳ nghỉ hè lớp 6 thật ra là khoảng thời gian vui vẻ nhất.  

 

Khi đó, trẻ em nông thôn không tiếp sớm với kiến thức cấp hai, tiểu học kết thúc, cũng không có bài tập hè.  

 

Em trai suốt ngày rong chơi, còn tôi, hễ rảnh rỗi là lôi sách chị để lại ra đọc.  

 

Nó còn nhạo tôi:  

"Học trước gì? Chị có thông minh như chị cả để đỗ cấp ba số 1 đâu mà học?"  

 

Tôi không buồn đáp lại.  

 

Nhưng mẹ thấy liền sốt ruột, thúc giục em trai học cùng tôi.  

"Con không học thì sau này mộc như bố con sao?  

 

"Bây giờ nghề mộc cũng chẳng còn việc mà .  

 

"Con vai chẳng gánh nổi, tay chẳng xách nổi, đến gánh phân cũng không nhấc lên nổi, chẳng có khả năng ruộng.  

 

"Học hành mới có ngày sống sung sướng."  

 

*

 

Vì thế, em trai trừng mắt với tôi, cảm thấy tôi cố ý khó dễ, khiến nó không thể cùng đám lên núi bắt chim, xuống sông mò cá, hay vào quán game chơi "Võ Sĩ Đạo."  

 

*

 

Chị vào nhà máy, tháng đầu tiên chỉ kiếm 800 tệ.  

 

Chị gửi 700 cho mẹ, giữ lại 100 cho mình.  

 

Sau chuyện lần trước, bố tôi bị mang tiếng xấu khắp vùng, không còn ai ông nội thất.  

 

Bố và mẹ ruộng ở nhà, dựa vào tiền chị gửi để dần trả nợ viện phí cho Trương năm đó.  

 

*

 

Nhà vẫn rất nghèo, chỉ có duy nhất chiếc xe đạp chị từng dùng.  

 

Ban ngày, em trai luôn cưỡi xe chạy khắp làng.  

 

Đến chiều tối, tôi mới khó nhọc tìm chút thời gian để tập.  

 

Mẹ nếu tôi học cách đi xe, có thể thay phiên với em trai, mỗi ngày một người đi học.  

 

*

 

Không ai dạy tôi, tôi đành tự mày mò.  

 

Tôi nghe , chỉ cần thả xe lao từ trên dốc xuống, trong lúc đó giữ thăng bằng, là có thể học .  

 

Nhưng tôi lao thẳng vào bụi gai, toàn thân đẫm máu.  

 

07

 

Mẹ bôi thuốc xanh lên vết thương của tôi, vỗ về: "Đừng học nữa, sau này con có số lái xe hơi."  

 

Đó dĩ nhiên chỉ là những lời an ủi hão huyền.  

 

Hồi đó, nghèo đói như hình với bóng, xe hơi chỉ là giấc mơ xa vời.  

 

*

 

Vì không học cách đi xe đạp, quyền sử dụng xe tất nhiên thuộc về em trai.  

 

Bố mẹ bảo nó chở tôi đi học mỗi ngày.  

 

Nhưng sau một lần bị học trêu chọc, nó nhất quyết không chịu chở tôi nữa.  

 

*

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...