Mỗi khi tôi bất mãn, chị sẽ cất sách vào giỏ và nhận lấy công việc từ tay tôi:
"Đừng giận nữa, nếu em muốn chơi thì đi chơi đi. Việc này cứ để chị ."
Chị lúc nào cũng như .
Vì là chị cả, nên luôn nhường nhịn, luôn chịu đựng.
Tôi buông xuôi:
"Thôi, nếu chị giúp em thì lại chẳng có thời gian học nữa."
Chị rất thích đọc sách, và học rất giỏi.
Đó là điều tôi luôn ngưỡng mộ.
*
Việc đồng áng duy nhất mà em trai biết là cắt lúa và cấy mạ trong mùa vụ.
Khi ấy, nhà không có máy điều hòa, chỉ có một cái quạt trần cũ kỹ, sức gió rất yếu.
Mùa gặt rơi vào kỳ nghỉ hè, thời tiết nóng bức vô cùng.
Buổi trưa quá nóng, chúng tôi trải chiếu xuống đất, nằm ngủ ngay trên sàn.
Có khi tôi và chị đã nằm trước ở chỗ gió mạnh nhất, em trai đến sau sẽ cố chen vào:
"Nóng quá, nóng quá, hai người tránh ra chút."
Tôi không nhường một tấc đất, dùng khuỷu tay đẩy lại:
"Em đến sau, tại sao chúng tôi phải nhường?"
Bố mẹ liếc mắt tôi, rồi quay sang chị, người luôn nhã nhặn, dễ chịu.
Tôi kéo tay chị không cho chị nhường:
"Đừng nhường! Ai bảo nó lề mề, đến muộn còn đòi chen vào."
Nhưng chị gạt tay tôi ra, xoa đầu tôi:
"Không sao, chị không thấy nóng."
Chị nhường chỗ của mình và dặn dò em trai:
"Em nằm đây , không đánh nhau với Đan Đan, biết chưa?"
Em trai lập tức đáp rối rít.
Khi nằm xuống, em còn hất mày tôi với vẻ đắc ý:
"Chị cả đúng là tốt, không như ai đó ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình…"
03
Tôi siết chặt tay, định đánh em trai, mẹ lên tiếng: "Im lặng mà ngủ đi, chiều còn phải việc."
Dù nằm ở chỗ gió mạnh nhất, tôi vẫn ướt đẫm mồ hôi.
Mơ màng, tôi chị đang nằm ở góc trong cùng. Tóc chị bết lại thành từng lọn dính vào trán, áo thì ướt đẫm mồ hôi, lộ ra đường nét của chiếc áo lót bên trong.
*
Chị thật sự rất tốt.
Như bột bánh đã ủ mềm mại, như chiếc chăn bông mới vào mùa đông...
Ấm áp và dịu dàng.
Nhưng đôi khi, tôi lại nghĩ, chị quá tốt, tốt đến mức người ta cảm thấy xót xa.
*
Khi đó, trong làng đã có nhiều người ra ngoài việc. Thế giới bên ngoài rất thú vị, và kiếm tiền bên ngoài cũng dễ hơn ở nhà.
Nhưng ông nội kiên quyết phản đối bố tôi đi xa.
"Quảng Đông loạn lắm, năm nào cũng nghe tin người ngoài tỉnh bị c.h.ế.t ở đó."
"Con cứ ở nhà mà mộc, đừng ra ngoài lông bông."
Hồi tôi còn nhỏ, đồ nội thất trong làng đều từ cây cối chặt trong rừng sau nhà, rồi thợ mộc đóng.
Một chiếc ghế gỗ thông, một chiếc đòn gánh bằng gỗ dẻ, có thể dùng vài chục năm, truyền qua hai ba thế hệ.
Bố tôi có nghề trong tay, ngày tháng của gia đình lẽ ra sẽ không quá khó khăn.
Nhưng bố tôi tính khí bướng bỉnh.
Khách hàng cầu tủ quần áo phải có một ngăn dài để treo váy dài và áo khoác.
Nhưng bố kiên quyết rằng không cần ngăn dài như thế, cãi nhau ầm ĩ với khách.
Những chuyện như xảy ra thường xuyên.
Danh tiếng của bố không tốt, thêm vào đó là thời đại thay đổi, đồ nội thất đẹp rẻ từ các nhà máy dần xuất hiện ở nông thôn.
Bố ngày càng khó kiếm tiền, trong khi nhà có ba đứa con đi học, ngày tháng càng chật vật.
*
Em trai thì không sao, tôi và chị cả hiếm khi có tiền tiêu vặt từ tay mẹ trong cả một học kỳ.
Nhưng con nhà nghèo thì luôn tìm cách.
Mùa xuân, trên đồng cỏ mọc đầy địa y, trong rừng sau mưa có thể hái nấm ngon vô cùng.
Tiết Thanh Minh, chúng tôi hái trà mới.
Mùa mưa, ở con suối đầu làng có thể bắt cá nhỏ, ngon không rõ tên.
Mùa hè, bên bờ ruộng, cạnh dòng suối có rau diếp cá, hoa kim ngân, mã đề.
Mùa thu, trong vườn trà có thể nhặt nhiều hạt trà.
Mùa đông, chúng tôi đặt bẫy, may mắn thì bắt thỏ hoặc gà rừng, không thì cũng có chim sẻ để mang về.
Những thứ này đều có thể bán lấy tiền.
*
Chị có một ống tre để dành tiền, kiếm bao nhiêu chị cũng không tiêu, đều cất vào chiếc ống nhỏ ấy.
Một lần chị ôm ống tiền, cùng tôi ngồi trên triền đồi cao.
Hoàng hôn như lớp bơ vàng phủ lên gương mặt chị, gió thổi qua tán lá rừng, tạo nên một khúc nhạc tuyệt vời.
Đôi mắt chị sáng lấp lánh, đầy ánh sáng của hy vọng.
Chị :
"Khi chị lên cấp ba, chị sẽ dùng tiền này mua một chiếc máy nghe nhạc để luyện nghe tiếng Anh nhiều hơn, không kéo lùi môn đó nữa."
"Nếu chị thi một trường đại học tốt, tìm một công việc tốt, chị sẽ kiếm thật nhiều tiền. Ngày nào cũng mua đùi gà cho em ăn."
"Chị sẽ mua quần áo mới cho em mặc quanh năm."
*
Mùa hè năm ấy, tôi và em trai tốt nghiệp tiểu học, chị thì tham gia kỳ thi trung học phổ thông.
Ngày công bố kết quả, tôi còn hồi hộp hơn cả chị. Tôi cầu nguyện với Quan Âm Bồ Tát, Như Lai Phật Tổ, Thổ Địa Công Công và tất cả các vị thần không biết bao nhiêu lần.
Bạn thấy sao?