Hoa Song Sinh – Chương 18

Tôi dẫn chị đi ăn ở căng tin, dạo thư viện, leo ngọn đồi sau trường, đến giảng đường Dịch Phu học bài.  

 

Tôi nắm tay chị, cùng đi khắp khuôn viên trường.  

 

Gió đầu thu cuốn nhẹ mái tóc chị.  

 

Chị rạng rỡ, như thể vốn dĩ chị thuộc về nơi này.  

 

*

 

Nhưng cuộc sống không bao giờ chỉ toàn ngọt ngào.  

 

Chị vẫn không tìm việc.  

 

23

 

Ở tỉnh lỵ, nhà máy ít, chị tôi chỉ có thể phục vụ trong nhà hàng hoặc rạp chiếu phim.  

 

Lương không cao mà công việc lại vất vả.  

 

*

 

Lúc này, tôi bắt đầu nhận ra một vấn đề: nếu chị cứ mãi xoay quanh những công việc như thế, sẽ rất khó để có một cuộc sống tốt đẹp hơn.  

 

Câu chuyện "hoàng tử phục vụ nhà hàng" chỉ là tiết lừa người trong tiểu thuyết mà thôi.  

 

Tôi nhất định phải kéo chị đi lên.  

 

*

 

Tôi suy nghĩ mãi, hỏi tất cả mọi người xung quanh.  

 

Bạn trưởng phòng có trai học ngành quản lý, ấy cung cấp cho tôi một con đường:  

 

"Khoa quản lý có một chuyên ngành gọi là Quản trị Du lịch. Chuyên ngành này cơ bản đều phải thi lấy chứng chỉ hướng dẫn viên.  

 

"Tôi hỏi trai tôi rồi, chứng chỉ này chỉ cần bằng trung cấp là có thể thi.  

 

"Bằng trung cấp tự học rất dễ có. Dì tôi bên giáo dục người lớn, có thể hỗ trợ nâng cấp bằng cấp cho chị cậu với giá gốc.  

 

"Cậu để chị đi thi chứng chỉ này đi. Tỉnh mình là tỉnh du lịch, ngành này đang cực kỳ phát triển. Bạn trai tôi , có hướng dẫn viên một năm kiếm hai, ba trăm nghìn tệ."  

 

Nếu muốn thi chứng chỉ, nghĩa là chị phải tạm dừng công việc, tập trung chuẩn bị.  

 

Chị rất do dự:  

"Cả quá trình chắc phải tốn bao nhiêu tiền, nếu chị thi không đậu thì sao…"  

 

"Không có ‘nếu’," tôi cắt ngang,  

"Nếu có cái ‘nếu’ đó, thì chỉ là do chị chưa quyết tâm. Chị 22 tuổi rồi, chẳng lẽ định phục vụ cả đời sao?"  

 

*

 

Chuyên ngành Quản trị Du lịch rất ủng hộ việc thi chứng chỉ, mỗi tuần đều có các tiết học chuyên ngành.  

 

Tôi bảo chị cũng đi nghe giảng.  

 

"Nhưng chị đâu phải sinh viên của trường."  

 

"Lớp đông người lắm, thầy không ý đâu, chị đừng sợ."  

 

*

 

Hai buổi đầu tôi đi cùng chị.  

 

Giáo viên có điểm danh, lớp đông, ai mà để ý chúng tôi không có tên trong danh sách.  

 

Về sau, chị vừa chuẩn bị thi tự học trung cấp, vừa đi nghe giảng.  

 

*

 

Nhiều lần tan lớp dạy kèm, tôi đến đón chị, thường có nam sinh đuổi theo chuyện với chị.  

 

Chị tôi vốn xinh đẹp hơn tôi, dáng người lại cao ráo.  

 

Nếu năm đó chị học cấp ba, thi đỗ đại học, có lẽ bây giờ ít nhất cũng là hoa khôi của lớp.  

 

*

 

Hôm ấy, tôi lại bắt gặp một nam sinh đuổi theo chị:  

"Chu Đan, cho tôi số điện thoại của cậu không?"  

 

"Sau này mình có thể hẹn nhau lên thư viện học."  

 

*

 

Mặt chị đỏ như trái thanh long, cúi đầu nhỏ giọng:  

"Xin lỗi, tôi không có điện thoại."  

 

Nam sinh ngẩn ra:  

"Nhưng hôm nay tôi thấy…"  

 

Chưa hết câu, cậu như hiểu ra:  

"Tôi biết rồi, xin lỗi, đã phiền cậu."  

 

*

 

Trên đường về, chị không lời nào.  

 

Tôi không nhịn , hỏi:  

"Anh chàng đó trông cũng , lại rất ý tứ."  

 

"Chị không thích cậu ấy sao?"  

 

*

 

Gió thu cuốn lá vàng, khẽ rơi dưới chân chị.  

 

Chị nhẹ:  

 

"Hôm trước cậu ấy hỏi tên, hỏi chuyên ngành của chị. Chị sợ lộ tẩy rồi không đến lớp nữa, nên mình tên Chu Đan.  

 

"Chị mượn tên, mượn thân phận của em.  

 

"Chẳng lẽ chị phải dùng thân phận của em để tiếp với cậu ấy, hẹn hò với cậu ấy sao?  

 

"Chị chỉ là một người tốt nghiệp cấp hai, lớn hơn cậu ấy ba tuổi.  

 

"Tụi chị vốn không cùng một thế giới."  

 

*

 

Tôi muốn : có thể chàng đó chẳng bận tâm.  

 

Thực ra không cần quá nghiêm túc, không cần nghĩ xa xôi như , cứ coi như một trải nghiệm của đời người.  

 

Nhưng tôi không ra .  

 

Bởi so với tận hưởng cuộc sống, điều quan trọng hơn với chúng tôi lúc này là cơm gạo mắm muối, là thoát nghèo, là vươn lên cao.  

 

Tình là thứ xa xỉ.  

 

Tình của người nghèo thường không phải sự cứu rỗi, mà sơ sẩy một chút, sẽ khiến họ lún sâu vào cảnh khốn cùng hơn.  

 

*

 

Từ lúc đăng ký đến khi thi, chỉ có hơn hai tháng, thời gian thực sự gấp gáp.  

 

Những ngày đó, chị dậy sớm, thức khuya, ngày đêm học không ngừng.  

 

Các cùng phòng tôi còn :  

"Hồi đó mà tôi học hăng như chị Vân Vân, chắc đã đỗ Thanh Hoa Bắc Đại rồi."  

 

*

 

Trước ngày thi, chị rất lo lắng, hỏi tôi:  

"Nếu chị không qua thì sao?"  

 

"Nếu không qua thì sang năm thi lại. Năm nào cũng có kỳ thi mà. Chị đừng căng thẳng.  

 

"Với cả mấy cuốn sách này không khó với chị đâu. Chị chắc chắn ."  

 

*

 

Thi xong không có kết quả ngay.  

 

Không muốn tiếp tục ở lại ký túc xá, chị nhận công việc phục vụ để tạm thời xoay sở.  

 

Nhận lương tháng đầu tiên, chị hai việc:  

 

Một là mời các cùng phòng của tôi ăn một bữa ngon.  

 

Hai là mua giỏ trái cây, mang đi cảm ơn giáo viên mà chị từng "nghe chùa".  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...