Tiểu Nghị đạt 568, trong khi điểm chuẩn ban xã hội loại I của tỉnh năm đó là 578.
Nhưng với điểm này, nó vẫn có thể vào một trường đại học loại II khá tốt.
*
Cả hai chị em chúng tôi đều đỗ đại học – điều này rất hiếm trong làng của chúng tôi.
*
Bố tôi đắc ý đến mức cái đuôi như muốn chạm tới trời.
Trưa nắng, không ngủ, ông đội nón rơm đi khắp làng, gặp ai cũng khoe:
"Không thi thì thôi, thi là hai đứa cùng đỗ đại học. Trước kia Vân Vân cũng đỗ trường cấp ba số 1 mà."
"Xem ra chúng nó thừa hưởng cái đầu thông minh của tôi."
*
Cả ngày, mắt mẹ đỏ hoe:
"Nhà tôi có hai đứa đỗ đại học, sau này xem ai còn dám coi thường chúng tôi.
"Trước đây, mấy bà vợ trong làng toàn : 'Cho con học cấp ba gì, chỉ tổ phí tiền.' Giờ chắc mắt họ phải ghen tị đến rớt ra ngoài rồi."
*
Buổi tối, khi mẹ ra bờ sông hóng mát, trò chuyện với các bà trong làng, họ :
"Chỉ tiếc là, Đan Đan thi tốt hơn một chút."
"Giá mà đổi điểm của hai chị em thì hay biết mấy."
"Con học trường loại II là đủ rồi. Con trai mà học trường tốt thì sau này lập gia đình, dựng sự nghiệp sẽ dễ dàng hơn."
Mẹ cũng thở dài:
"Đúng là như ."
Nhưng có lẽ thấy tôi ở bờ ruộng bên kia, bà bổ sung thêm một câu:
"Nhưng Đan Đan thi tốt thế này là dựa vào thực lực của nó."
"Đúng là số phận!"
Mọi người đồng thanh:
"Đúng ."
"Nhà họ Chu chắc tổ tiên phù hộ, mộ tổ phát khói xanh, Bồ Tát ban phước."
*
Tôi không để ý đến những lời bàn tán nữa, vội về nhà chờ chị gọi.
Ban ngày, dây chuyền sản xuất trong nhà máy đóng kín, chỉ tối chị mới có thời gian.
*
Khi nghe điểm số của tôi và Tiểu Nghị, chị bật , rồi đang lại bật khóc:
"Đan Đan, em thật sự rồi.
"Hồi đó chị nhờ em thay chị học hành tử tế, thi đỗ đại học, em thật sự đã .
"Tuyệt vời quá, tuyệt vời quá!
"Đan Đan, em không biết chị vui đến mức nào đâu."
*
Chúng tôi rất nhiều, khóc rất nhiều.
Chị hứa sẽ về khi bố mẹ tổ chức tiệc mừng, còn bảo sẽ mang quà về cho tôi.
*
Cuối cùng, tôi đăng ký vào một trường đại học 211 ở tỉnh lỵ. Thầy Trần nhiệt khuyên tôi học ngành công nghệ thông tin.
"Ngành này giờ mới bắt đầu phát triển, tương lai rất triển vọng. Dễ kiếm việc, lương cao, nữ học ít có lợi thế, sau này dễ tìm đời."
*
Tiểu Nghị vào một trường đại học loại II khá tốt, học ngành tiếng Anh.
*
Khi giấy báo trúng tuyển gửi về nhà, bố mẹ bắt đầu tất bật chuẩn bị tiệc mừng.
Họ tới 6 cổng hơi, trong khi làng chỉ thường dùng 4.
Thuốc lá dùng loại Furongwang xanh, pháo hoa mua hơn chục gói.
Tất cả đều mua chịu, chờ nhận tiền mừng để trả.
*
Tôi không hiểu nổi:
"Nhà mình vốn đã nghèo, pháo hoa b.ắ.n giữa ban ngày cũng chỉ để nghe tiếng nổ, không phải quá lãng phí sao?"
19
Bố mẹ gạt tôi sang một bên:
"Nhà mình bao năm không có chuyện vui, giờ là song hỷ lâm môn, phải cho mấy người trước kia coi thường nhà mình mở to mắt ra mà ."
*
Nhưng số tiền lãng phí này đủ để trang trải sinh hoạt phí của tôi trong cả một học kỳ.
Họ không nỡ mua một bộ quần áo mới, một đôi giày tất tốt, mà lại phung phí vào những thứ này. Tôi thật sự không thể hiểu nổi.
*
Chị tôi về nhà sớm hơn dự kiến ba ngày.
Khuôn mặt chị trông không khỏe, ngón út tay phải còn băng bó.
Tôi hỏi chị bị sao, chị nhún vai:
"Không có gì, không cẩn thận cắt trúng, chảy chút m.á.u thôi. Vài ngày nữa là khỏi."
*
Bố không quan tâm chuyện đó, chỉ hỏi:
"Em trai em con đỗ đại học, chuyện vui lớn thế này, con định biếu bao nhiêu tiền mừng?"
Tôi ngạc nhiên ông:
"Bố, chị còn chưa lập gia đình, sao phải biếu tiền mừng?"
"Chị đã dành hết tiền những năm qua để lo cho gia đình, giờ gì còn tiền mà biếu!"
Bố lườm tôi một cái:
"Câm mồm, chuyện này có liên quan gì đến mày?
"Chị mày đi sáu năm, chắc chắn phải có chút tiền riêng. Đến lúc này chẳng biếu đồng nào, người làng cho thối mặt à?
"Thôi, tao cũng không đòi nhiều. Mỗi đứa hai nghìn, tổng cộng bốn nghìn là ."
*
Hai nghìn mỗi đứa, tổng cộng bốn nghìn!
Sao không đi cướp cho rồi?
*
Tôi đứng dậy định cãi nhau, chị kéo tôi lại:
"Em và Tiểu Nghị đỗ đại học, là chị thì chị phải có chút quà. Số tiền này chị đã chuẩn bị từ lâu rồi."
*
Chị kéo tôi về phòng, còn tôi thì giận sôi gan.
Chị lại an ủi:
"Đây không phải là bố mẹ bóc lột chị, mà là chị thật sự vui mừng cho các em.
"Các em đã thực hiện giấc mơ mà chị không , chị sẵn sàng chi số tiền này."
"Yên tâm đi, chị sẽ không để họ hút m.á.u mình như trước đây nữa. Đây là lần cuối cùng."
Bạn thấy sao?