Hoa Sam Và Cạm [...] – Chương 4

18

Tôi lên lầu bắt đầu thu dọn hành lý.

Hạ Minh Chiêu theo vào, giọng trầm thấp khiến người nghe lạnh sống lưng:

“Em định đi đâu?”

“Tôi về nhà cũ. Từ hôm nay chúng ta sẽ ly thân.”

Dù có bất cứ sự can thiệp nào, tôi ít nhất cũng cần chuẩn bị sẵn sàng để sau hai năm, có thể kiện ly hôn.

Hạ Minh Chiêu đứng yên tôi thu dọn, rất lâu sau mới chậm rãi mở miệng:

“Em rời đi một ngày, tôi sẽ sa thải một người trong đội cũ.”

Động tác của tôi khựng lại, gần như không tin vào tai mình.

“Bình thường em không quan tâm đến công ty, nên không biết những lão già trong đội cũ tham lam đến mức nào.

“Tôi có đủ bằng chứng để sa thải họ một cách danh chính ngôn thuận, thậm chí đẩy họ vào tù cũng .

“Trước đây tôi dung túng cho những con mọt đó chỉ vì không muốn em khó xử.

“Nhưng nếu em không ở đây nữa, tôi cam đoan: họ sẽ không sống yên ổn thêm một ngày nào.”

“Hạ Minh Chiêu, …”

Tôi tức đến mức không nên lời, cũng không thể tiếp tục hành .

“Yến Yến, em biết là .”

Đây có lẽ là lần đầu tiên Hạ Minh Chiêu bộc lộ móng vuốt thật sự trước mặt tôi.

Tôi cuối cùng đã hiểu, tại sao những người đầy quyền lực trong giới kinh doanh lại e sợ đến .

Hạ Minh Chiêu lấy từng món quần áo từ vali của tôi ra, kể cả món tôi đang cầm, để lại vào tủ.

Cuối cùng đóng cửa tủ lại, như thể mọi thứ chưa từng xảy ra.

Tôi siết chặt tay, toàn thân run rẩy vì giận dữ.

Anh từ phía sau ôm chặt lấy tôi, cúi đầu cọ vào cổ tôi, vùi mặt vào mái tóc tôi.

Hành cực kỳ áp đảo, giọng lại như thể ấm ức đến mức nghẹn ngào:

“Yến Yến, nếu giữa chúng ta có vấn đề, sẽ tìm cách giải quyết.

“Hãy cho thời gian, đừng rời bỏ .

“Nếu không… ngay cả cũng không biết mình sẽ ra những chuyện gì.”

19

Tôi và Hạ Minh Chiêu rơi vào trạng chiến tranh lạnh.

Khung ảnh trong phòng khách đều thay mới, kiểu dáng và hình dạng y hệt như cũ, như thể chưa từng bị đập vỡ.

Nhưng mỗi ngày đi ngang qua, tôi không còn liếc chúng nữa.

Trên bàn ăn bắt đầu xuất hiện những món canh bổ dưỡng cho dạ dày.

Tôi nhận ra đó là hương vị từng tự tay nấu khi chăm sóc sức khỏe cho tôi ngày trước, cũng không ăn thêm muỗng nào nữa.

Hạ Minh Chiêu chuyển cả công việc về nhà, ngoại trừ những lần bắt buộc ra ngoài, gần như ngày nào cũng lượn lờ ở nhà.

Ngược lại, tôi ra ngoài từ sáng sớm đến tối muộn.

Một mặt gặp luật sư tìm kiếm phương án ly hôn tốt hơn, một mặt tìm kiếm các nguồn lực để chuẩn bị cho sự phân chia công ty.

Sợ ảnh hưởng đến cục diện, tôi chỉ lấy lý do tái cơ cấu để thăm dò các ý kiến.

Đội cũ của công ty bị gạt sang một bên nhiều năm, giờ đây nghe tin tôi muốn vực dậy, họ lập tức hưởng ứng.

Nhưng ngay khi tôi vừa ổn định lòng người, thì phía Hạ Minh Chiêu đột nhiên tung ra một thông báo nội bộ:

Nói rằng mảng năng lượng của công ty sẽ mở rộng, thành lập đội mới, và có ý định chọn nhân sự từ đội cũ.

Ai biểu hiện xuất sắc còn có thể nhận quyền chọn cổ phiếu.

Miếng bánh này quá hấp dẫn, đội cũ lập tức náo loạn.

Một số người nhanh chóng quên mất Hạ Minh Chiêu là loại người thế nào, thậm chí còn muốn lập tức đầu quân cho .

Tôi rơi vào thế bị rất lớn.

Hôm đó, khi tôi trở về nhà, Hạ Minh Chiêu thản nhiên chào đón:

“Yến Yến, em về rồi à? Bữa tối đợi em lâu lắm rồi.”

Lúc này, không mặc vest chỉnh tề, mà chỉ là một bộ đồ ở nhà, tóc tai rũ xuống một cách tự nhiên.

Khi , thậm chí còn toát lên vẻ dịu dàng trẻ trung không hợp với độ tuổi.

Nhưng chính , chỉ với một thông báo, đã biến toàn bộ công sức tôi dày công sắp đặt trong suốt thời gian qua thành công cốc.

Tôi không thèm , quay người lên lầu.

Người đầu tiên không chịu nổi lại là Hạ Minh Chiêu.

Anh kéo lấy cổ tay tôi, ánh mắt hiện rõ vẻ giận dữ:

“Yến Yến, em còn muốn loạn đến khi nào nữa?”

“Anh biết là mấy năm nay quá bận không có thời gian ở bên em, khiến em suy nghĩ lung tung.

“Gần đây đã gác hết công việc sang một bên, mỗi ngày chỉ quanh quẩn bên em, sao em lại không thấy điều đó?”

Tôi chỉ muốn bật lạnh lẽo.

Thoạt như rảnh rỗi ở nhà, thực tế chẳng bỏ sót bất kỳ việc gì.

Nghe trong thời gian này, còn lợi dụng Yến Ngộ để tung tin giả cho đối thủ cạnh tranh, khiến bên đó ăn một vố đau, bị kẹt đến không nhúc nhích .

Ngay sau đó, Yến Ngộ biến mất.

Cả người ta như chìm xuống biển sâu, không một dấu vết vùng vẫy, thậm chí không nổi lên một bọt khí.

Vô số người tò mò, không ai dám bàn tán bậy bạ.

Chỉ càng thêm sợ hãi Hạ Minh Chiêu.

Người đàn ông lợi như , không khó hiểu khi chỉ cần tỏ chút thiện chí, đã khiến những người trong đội cũ nao nức muốn theo .

Khoảnh khắc này, tôi không còn cảm thấy giận dữ nữa, mà thay vào đó là sự hối tiếc và tự trách.

Nếu không phải những năm qua tôi luôn ủng hộ mọi quyết định của , ưu tiên tài nguyên cho mảng kinh doanh mới, thì tôi đã không rơi vào thế bị như hôm nay.

Tôi lạnh lùng liếc , gạt tay ra rồi tiếp tục bước đi.

Hạ Minh Chiêu không chịu nổi, bật thốt lên:

“Rốt cuộc đã gì, mà khiến em dùng ánh mắt đó ?”

“Anh nghĩ mình không gì sao?”

Tôi lạnh.

“Đội cũ nếu thực sự muốn đưa họ cùng giàu, tôi sẽ không ngăn cản.

“Nhưng thực lòng sao? Anh chỉ đang lấy họ để uy hiếp tôi.”

“Hạ Minh Chiêu, thật là hèn hạ!”

Hạ Minh Chiêu lại như bị oan, kích hẳn lên:

“Anh thì sao chứ? Chẳng lẽ em muốn đứng em rời đi, mới gọi là đúng sao?”

Tôi nghiến răng, gần như bật ra từng chữ:

“Anh nghĩ tại sao có thể như ?!

“Anh nghĩ tôi không biết mỗi lần ủng hộ quyết định của , mỗi lần ưu tiên tài nguyên công ty cho mảng mới, là tôi đang suy yếu đội cũ, tiếp sức cho sao?

“Nhưng tôi chưa từng do dự một giây nào. Vì trong mắt tôi, chúng ta là một.

“Không có cái gì là của hay của tôi, mới hay cũ. Chỉ có xu thế nào đáng đầu tư thì dốc sức vào đó.”

“Nhưng thì sao? Anh chưa bao giờ xem sản nghiệp của bố tôi là một phần của .

“Anh chỉ muốn nó tự hủy hoại chính mình.”

“Không phải!” Hạ Minh Chiêu phủ nhận ngay lập tức, giải thích nhanh chóng:

“Anh chỉ là không đủ sức để lo cả hai… Em biết mà, mảng mới những năm qua phát triển quá nhanh…”

Tôi ngắt lời :

“Tôi có thể hiểu, không muốn dành công sức cho một lĩnh vực mà đã không còn hứng thú.

“Nhưng ít nhất, đừng lấy thứ tôi muốn bảo vệ công cụ để uy hiếp tôi.

“Nếu không, tôi sẽ thực sự hối hận… vì đã từng lấy .”

Ánh mắt Hạ Minh Chiêu thoáng qua nét tổn thương, vẻ mặt vẫn cố chấp, cố gắng nắm lấy tay tôi:

“Yến Yến, đừng những lời như . Anh xin em, đừng những lời đó… Anh chỉ không muốn mất em thôi…”

Tôi khẽ quay mặt đi.

“Những thủ đoạn bày ra, sự lợi của , tất cả những gì với tôi…

“Chính là lý do tôi phải rời xa .

“Hạ Minh Chiêu, không ai có thể ngủ yên bên cạnh một con mãnh thú.”

20

Tôi không dừng việc tái cấu trúc đội cũ.

Nếu Hạ Minh Chiêu muốn kéo dài thời gian, tôi sẽ khiến thời gian đó đáng giá hơn.

Hôm đó, tôi cùng Cố Viễn đi khảo sát thị trường ở nơi khác, không ngờ lại cờ gặp Yến Ngộ tại một công ty nhỏ mà tôi từng đầu tư.

Cô ta cầm một bản sơ yếu lý lịch gần như trống trơn để xin việc.

Tất nhiên bị từ chối.

“Nói là có kinh nghiệm, hỏi gì cũng không trả lời , ngay cả kiểm tra lý lịch cũng không thể, ai dám dùng người như ?”

Ánh mắt Yến Ngộ tôi lần này, trần trụi và đầy căm hận.

“Hạ tổng bắt tôi biến mất khỏi thành phố A, biến mất khỏi ngành này, không sử dụng bất kỳ kinh nghiệm nào tại Hoa Sam, nếu không sẽ lấy tội thương mại để tống tôi vào tù.

Cô hài lòng chưa?”

Tôi âm thầm kinh ngạc trước khả năng kiểm soát lòng người của Hạ Minh Chiêu –

Để một kẻ từng lên cao như ta rơi xuống đáy vực mà vẫn bị khóa miệng, cách duy nhất là để ta biết, dưới đáy vực còn có vực sâu hơn.

Nhưng vẻ ngoài của tôi vẫn bình tĩnh:

“Anh ấy xử lý kẻ phản bội thế nào, không liên quan gì đến tôi.”

“Tôi không phản bội ấy! Nếu tôi biết Giang Minh muốn hoại công ty lên sàn, tôi sao có thể giúp hắn ta!”

Yến Ngộ gào lên, giọng khản đặc:

“Giang Minh với tôi rằng hắn thích . Chỉ cần tôi hợp tác một chút, là có thể chia rẽ và Hạ tổng, đến lúc đó hắn sẽ có , còn tôi có thể…

“Làm sao tôi có thể phản bội Hạ tổng? Tôi ấy đến thế.”

“…”

Tôi sững người, không ngờ Yến Ngộ lăn lộn thương trường bao năm, lại có thể tin vào mấy lời hoang đường đó.

Giang Minh trước đây từng tỏ ý thích tôi, nếu tôi thực sự bị Hạ Minh Chiêu tước sạch mọi thứ, hắn tuyệt đối sẽ không cưới tôi. Cùng lắm chỉ lợi dụng cơ hội, coi tôi như nhân để chơi .

Cố Viễn nghe cũng khẽ hừ một tiếng, lắc đầu, quay mặt đi chỗ khác, rõ ràng không muốn dính líu.

“Cô gì?!”

Giọng điệu của Yến Ngộ đầy phẫn uất, mũi nhọn vẫn nhắm vào tôi:

“Tôi đúng là si tâm vọng tưởng, thì xứng sao?

“Nhiều năm qua là tôi cùng Hạ tổng thức đêm việc, là tôi quan tâm từng bữa ăn giấc ngủ của ấy, là tôi dành hơn nửa thời gian mỗi ngày sát cánh bên ấy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...