Hoa Sam Và Cạm [...] – Chương 3

13

Buổi chiều, Hạ Minh Chiêu phải đến công ty, ngược lại Yến Ngộ lại đi cùng .

Anh bảo tài xế đưa tôi về nhà.

Chưa đi bao xa, tôi đột nhiên nhận cuộc gọi từ bệnh viện.

“Xin hỏi gói kiểm tra sức khỏe mà ngài Hạ đặt cho Yến, kết quả sẽ gửi đến địa chỉ của hai vị như đã đăng ký phải không?”

“Gói kiểm tra sức khỏe nào?” tôi hỏi.

“Cùng các hạng mục giống với của .”

“…”

Phải mất một lúc lâu tôi mới hiểu ý của câu này –

Anh cũng cho Yến Ngộ kiểm tra thai sản?

Khoảnh khắc đó, tôi thành tiếng.

Suốt vài giờ sau, tôi hàng chục lần dằn xuống sự thôi thúc muốn vạch trần mọi chuyện.

Nếu bây giờ tôi “biết” sự thật, thì điều kiện để Cố Viễn uy hiếp Hạ Minh Chiêu cũng không còn nữa.

Anh cần thời gian để ổn định cục diện…

Tôi hết lần này đến lần khác tự thuyết phục mình bình tĩnh, ngồi thẫn thờ trong phòng khách đến tận hoàng hôn.

Cuối cùng, tôi gọi một cuộc điện thoại đến công ty, hỏi Hạ Minh Chiêu đã đến công ty chưa.

Kết quả nhận là: Hạ Minh Chiêu không đến công ty.

Tất nhiên, Yến Ngộ cũng không.

“Rầm” – một loạt âm thanh vỡ vụn.

Những góc ảnh trong phòng khách mà tôi tự tay bài trí, từng chiếc khung ảnh đều bị tôi hất đổ xuống đất.

Những nụ một thời thương ngập tràn trong ảnh, giờ đây bị bao phủ bởi những mảnh vỡ sắc nhọn.

Người giúp việc chạy ra, hoảng hốt hỏi:

“Phu nhân, có chuyện gì ?”

“Không cẩn thận rơi thôi. Phiền thu dọn giúp tôi.”

Tôi bước qua một đống mảnh vỡ, mặt không cảm , đi lên lầu.

14

Gần nửa đêm, Hạ Minh Chiêu mới trở về.

Tiếng bước chân vào phòng ngủ nặng nề, chậm rãi, cuối cùng dừng lại bên cạnh tôi.

Một luồng áp lực bao phủ lấy tôi.

Cơ thể tôi lập tức cứng đờ, tôi vẫn không mở mắt.

Cho đến khi cảm giác một sức nặng đè xuống, đôi môi đặt lên người tôi.

Tôi vô thức né tránh, cố đẩy ra, cổ tay bị giữ chặt, áp xuống đầu giường.

“Anh ?!”

“Em nghĩ sao, Yến Yến?”

Hạ Minh Chiêu khẽ , ngón tay nhẹ nhàng kéo, chiếc áo ngủ lỏng lẻo của tôi dễ dàng bị mở ra.

Môi lành lạnh lướt qua cổ tôi, càng lúc càng sâu, càng nặng nề hơn.

“Chúng ta nên cố gắng vì con cái chứ, đúng không?”

Tôi nghĩ đến khả năng vừa thân mật với người phụ nữ khác, cơ thể tôi vặn vẹo, chống cự dữ dội.

“Không muốn…”

Nhưng chẳng hề để ý, vẫn chìm đắm trong hành của mình.

Giữa cơn hỗn loạn, tôi giật tay ra khỏi , giáng mạnh một cái tát lên mặt .

“Đừng chạm vào tôi!”

Sự im lặng căng thẳng bao trùm.

Tôi nghe thấy một tiếng khẽ.

Anh từ từ quay lại.

Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt sáng rõ, không hề mang theo dục vọng.

“Anh cứ tưởng em có thể giả vờ lâu hơn.”

“Mới thế này đã chịu không nổi rồi sao?”

15

“Ngay khi thấy mấy bức ảnh đó, tôi đã biết là em đưa cho Cố Viễn.”

“Cố Viễn không có cái đầu đó, ta cũng không thể dùng chuyện của em để trao đổi!”

Hạ Minh Chiêu chỉnh lại quần áo xộc xệch của tôi, vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán tôi.

Hành dịu dàng, ánh mắt lại không giấu vẻ thất vọng.

“Yến Yến, em nghi ngờ mối quan hệ của với Yến Ngộ, tại sao không trực tiếp hỏi ?”

“Em lại lấy chuyện này để bảo vệ Cố Viễn?!”

Anh trách móc đau đớn: “Ngay cả điều này em cũng có thể đem ra giao dịch, nếu có đủ điều kiện, cũng có thể bao nuôi người phụ nữ khác sao?”

Tôi ngồi thu mình lại, vòng tay ôm lấy bản thân, “Hãy cho tôi một lời giải thích.”

“Anh không có hứng thú với Yến Ngộ.”

Hạ Minh Chiêu lạnh nhạt , “Hai năm nay để ấy lộ mặt chẳng qua là để cái bia ngắm, tránh việc những lão già trong công ty cứ nhắm vào em mà tính toán.”

“Điều quan trọng trong những bức ảnh là hành trình đó vốn dĩ bảo mật. Ngày hôm đó vào một phòng khách sạn bình thường cũng chỉ để hành sự kín đáo.”

“Chuyện này bị chụp lại, chứng tỏ Yến Ngộ có vấn đề.”

“Anh đưa ấy trở lại chỉ để ấy hành , qua đó lôi ra những người bên ngoài.”

Tôi , không thể tin , cả người lạnh toát.

Nhưng giọng điệu của Hạ Minh Chiêu vẫn không đổi.

“Mấy ngày nay đã điều tra rõ, là đối thủ cạnh tranh của .”

“Lúc này mang ảnh ra rùm beng chẳng qua muốn chúng ta mâu thuẫn, hỏng quá trình công ty lên sàn.”

Tôi khó khăn lên tiếng: “Vậy còn hôm nay…”

“Hôm nay là cố ý.”

Giọng điệu của vẫn bình thản, tự tin như thể nắm trong tay mọi thứ.

“Anh chỉ muốn xem, em có thể gì vì Cố Viễn.”

“… Ha.” Thật là một sự cố ý tài !

Vậy là hoàn toàn trong sạch, còn nỗi bất an và sợ hãi khiến tôi không ngủ suốt thời gian qua, đều là tôi tự chuốc lấy.

Nỗi đau thấu tận tim phổi mà tôi trải qua hôm nay, hóa ra chỉ là trò .

Không trách bố tôi luôn rằng, một người như Hạ Minh Chiêu, không phải thứ mánh khóe nhỏ bé của tôi có thể đối phó.

Thì ra thực sự có thể giỡn tôi trong lòng bàn tay.

Nhưng tôi không muốn chơi nữa.

“Hạ Minh Chiêu, tôi muốn ly hôn với .”

16

Sắc mặt Hạ Minh Chiêu lập tức thay đổi.

“Yến Yến, em đang gì thế?! Anh đã rồi, không có gì với Yến Ngộ!”

Tôi lạnh lùng : “Hạ Minh Chiêu, chẳng lẽ nghĩ mình vô tội lắm sao?!”

“Chỉ cần gật đầu, tất cả những chuyện hôm nay sẽ thành thật. Vậy tại sao tôi phải tin sẽ không thay lòng đổi dạ?”

“Em đang linh tinh gì thế?!” Giọng nghe như tôi đang vô lý chuyện.

Nhưng điều đó càng khiến tôi tức giận.

“Anh nghĩ tôi không biết tại sao bày ra trò này sao?

“Chẳng phải là muốn tôi thừa nhận sai lầm, ngoan ngoãn nghe lời, giữ khoảng cách với tất cả mọi người, để chỉ mình là trung tâm sao?

“Anh rốt cuộc tôi, hay là muốn kiểm soát tôi?”

Hạ Minh Chiêu khựng lại, cố chấp biện bạch:

“Nếu không phải em nhất quyết bảo vệ Cố Viễn, thì chuyện hôm nay đã không xảy ra!”

Tôi tức giận.

“Nếu thực sự tôn trọng tôi, thì đã không ra tay với bè mà tôi tin cậy.

“Nếu từng nghĩ đến cảm giác của tôi dù chỉ một giây, đã biết hôm nay tôi đau lòng đến mức nào.”

“…”

Ánh mắt Hạ Minh Chiêu thoáng chút bàng hoàng, giọng điệu dịu xuống:

“Hôm nay quá đáng thật… …”

“Ngày mai tôi sẽ đưa phương án phân chia ly hôn.”

Tôi không muốn ở cùng phòng với nữa, liền kéo chăn định đi.

Hạ Minh Chiêu nắm lấy tay tôi, cố gắng hạ giọng: “Yến Yến, em bình tĩnh lại đi!”

“Giữa chúng ta không có lý do để ly hôn.

“Anh em, điều đó chưa bao giờ thay đổi, và cũng sẽ không thay đổi…”

“Tôi không tin!”

Tôi lạnh lùng ngắt lời , “Hạ Minh Chiêu, tôi không tin .”

“Tôi không tin rằng bây giờ tôi đã bị đến , nếu cứ để mặc như thế, tôi sẽ có kết cục tốt đẹp gì.

“Tôi không tin giao phó tương lai cho một người đàn ông không thay lòng đổi dạ sẽ có cái kết tốt.

“Sớm muộn gì tôi cũng giống như mảng kinh doanh cũ đang bị hút cạn m,áu, ăn chẳng ngon mà bỏ chẳng đành.

“Và cảm giác đó, đã cho tôi trải nghiệm một lần hôm nay rồi.”

Tôi chậm rãi từng chữ:

“Cả đời này, tôi không muốn cảm thấy lần thứ hai.”

Hạ Minh Chiêu cuống quýt: “Yến Yến, em thế không công bằng với . Anh không gì cả!”

“Phải, không gì cả.”

Tôi nhếch môi.

“Nhưng đã cho tôi thấy: có thể bất cứ điều gì muốn.”

17

Ban đầu, Hạ Minh Chiêu nghĩ tôi chỉ giận dỗi, dỗ dành là xong.

Cho đến khi tôi gặp luật sư và đưa ra phương án phân chia tài sản.

“Mảng năng lượng là do tự tay dựng, vốn gốc là do công ty cung cấp.

“Vì , sau khi tách ra niêm yết, công ty vẫn sẽ giữ cổ phần theo tỷ lệ, có thể tiếp tục chịu trách nhiệm vận hành.”

Hạ Minh Chiêu giận dữ:

“Tần Yến, em đừng có nực quá! Thế giới này có lý do ly hôn nào hoang đường như thế không?!”

“Em ký xong văn bản này, thành cái gì? Thành một trong những công ty mà em đầu tư và đưa lên sàn? Thành một trường hợp đầu tư thành công của em sao?

“Tần Yến, em là vợ của , không phải nhà đầu tư của !”

Anh không sai.

Bởi vì những gì tôi bỏ ra ngày đó không chỉ là tiền bạc và nguồn lực, mà còn là cả trái tim và kỳ vọng cho phần đời còn lại.

Nhưng giờ đây tôi phải thu lại tất cả.

Tuy nhiên, giờ phút này, tôi chỉ cảm thấy lòng mình nguội lạnh và mệt mỏi, đến mức chẳng còn sức để gì, giọng điệu thậm chí còn bình thản hơn.

“Minh Chiêu, chuyện đã đến nước này, chúng ta âm thầm giải quyết, là tốt nhất cho cả hai.”

“Tốt cho cả hai?!”

Hạ Minh Chiêu đập mạnh tài liệu xuống bàn, gương mặt tối sầm, giọng điệu đầy áp lực:

“Em chia tách với xong, quay đầu lại sẽ hợp tác với Cố Viễn.

“Rồi sau đó, mỗi đồng kiếm đều phải chia ra hỗ trợ sự nghiệp của em và Cố Viễn sao?!

“Tần Yến, em đừng mơ tưởng!”

Tôi suy nghĩ một lúc rồi :

“Chuyện đó sẽ không kéo dài lâu. Sau khi công ty niêm yết, tôi sẽ tìm cơ hội thoái vốn và rời đi…”

“Tần Yến.”

Trong cơn giận dữ tột cùng, giọng Hạ Minh Chiêu trầm thấp đến đáng sợ, như bầu trời sắp đổ mưa bão.

“Em không hiểu ý .

“Anh là, không cho phép em rời xa .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...