Hoa Sam Và Cạm [...] – Chương 2

Trong mắt Hạ Minh Chiêu, lợi ích sẽ không bao giờ bị ràng buộc bởi những đạo đức mơ hồ.

Lúc này, bóng dáng thướt tha của Yến Ngộ, tôi càng không biết: những lời của tôi ở chỗ còn có bao nhiêu trọng lượng.

Tôi không gõ cửa, quay lưng rời đi.

8

Rời khỏi công ty, tôi đưa mấy tấm ảnh đã đè nặng lòng rất lâu cho Cố Viễn.

Tôi không còn vào chúng nữa – những hình ảnh chồng tôi và người phụ nữ khác bước vào khách sạn – chỉ mặt lạnh .

“Anh mang đến cho Hạ Minh Chiêu, cứ xem như điều tra ra.”

“Nhân danh , hoặc cứ xem như đang uy hiếp ta –

“Nếu ta không muốn tôi biết mối quan hệ giữa ta và Yến Ngộ, thì đừng vào .”

Cố Viễn kinh ngạc, “Hạ Minh Chiêu nuôi phụ nữ bên ngoài?!”

“Mà vẫn nhịn ?! Còn lấy chuyện này đòn bẩy?!”

“Cô có sao không, Tần Yến?”

Ánh mắt đầy kinh ngạc, như thể phản ứng hiện giờ của tôi còn kỳ lạ hơn cả Hạ Minh Chiêu.

“Không thì sao?”

Tôi mặt không đổi sắc, giọng lạnh băng như nước.

Tôi đã nghĩ không biết bao nhiêu lần đến việc ném ảnh thẳng vào mặt Hạ Minh Chiêu, bắt ta giải thích rõ ràng.

Nhưng những tấm ảnh có thể , có thể rút lui hoặc tiến tới.

Tôi đi hỏi cũng chưa chắc xác nhận sự thật.

Nếu ta phản bội tôi là thật… những bằng chứng đó, thay vì để những lời tố cáo vô nghĩa,

Thì hãy dùng để giữ lại một người.

Ít nhất khi sau này trở mặt thành thù, tôi không đến mức độc không ai giúp.

Tôi lạnh lùng , “Thay vì cược vào cảm của Hạ Minh Chiêu dành cho tôi, chẳng bằng cược rằng tôi ở chỗ ta, vẫn còn giá trị để bị lừa.”

Cố Viễn tôi một hồi, ánh mắt hiện lên sự lo lắng.

“Tôi biết rất đau khổ.”

Anh đưa tay ra, như muốn ôm lấy tôi.

Nhưng sau một chút do dự, cuối cùng chỉ vỗ vai tôi.

“Đừng sợ. Tôi sẽ giúp .”

9

Ngày Cố Viễn đến tìm Hạ Minh Chiêu đàm phán, tôi lo lắng đến mức không thể ngồi yên trong nhà.

Chỉ còn cách lái xe ra ngoài, chạy lung tung như con ruồi mất đầu.

Tôi nhớ lại ngày xưa, khi Hạ Minh Chiêu vào công ty và phát triển quá nhanh, khiến người ta dè chừng.

Bố tôi cũng bất đắc dĩ:

“Lộ trình kế vị ít nhất phải chạy trong mười năm, mà cậu ta chỉ cần ba năm đã gần như hoàn thành.”

Thế là ông thuận thế cắt quyền của , đưa xuống chi nhánh để khai thị trường.

Tôi sợ Hạ Minh Chiêu trong lòng có khúc mắc, kiên quyết đi theo ra ngoài.

Kết quả là không hợp khí hậu, gầy rộc đi một vòng lớn.

Hạ Minh Chiêu thu dọn đồ đạc của tôi, nhất định đưa tôi về nhà.

Vì chuyện đó, chúng tôi chiến tranh lạnh mấy ngày liền.

Cho đến một lần, nửa đêm tôi tỉnh dậy, mới phát hiện người ban ngày còn cứng rắn kia, ban đêm lại xót xa sờ lên xương cốt tôi, oán trách lẩm bẩm:

“Em nghĩ không muốn em ở bên cạnh sao?”

Khi đó, Hạ Minh Chiêu chuyển ngành, gặp khó khăn từng bước, mọi người đều nghi ngờ .

Anh im lặng cố chấp kiên trì.

Thế sẽ giải thích từng quyết định của mình với tôi, kể cả những phán đoán chưa chắc chắn.

“Yến Yến, chỉ cần em tin .”

Ngày trở thành nhà cung cấp duy nhất cho một nhà máy đầu ngành, mọi người đều bình tĩnh, không để lộ cảm .

Chỉ mình tôi biết, lao về nhà ôm lấy tôi, quay vòng nhiều lần.

“Yến Yến, đã rồi!”

Bố tôi từng rất sớm:

“Hạ Minh Chiêu quá tài giỏi, chỉ sợ nuôi hổ dòm nhà, sau này con không quản cậu ta.”

Lúc đó tôi đầy kiêu hãnh, ngẩng mặt hỏi lại: “Anh ấy dám sao?!”

Khoảnh khắc này, tôi mới biết mình sợ đến nhường nào.

Sợ trái tim từng chân thành và mềm mại của người , cuối cùng không chống lại tham vọng ngày một lớn lên dưới sự nuôi dưỡng của quyền lực.

Chiếc xe cứ thế lao vô định đến nghĩa trang.

Chỉ ở đây, dưới ánh mắt vững chãi và bao dung của bố, tôi mới có sức mạnh để chờ câu trả lời phơi bày.

Để xem Hạ Minh Chiêu rốt cuộc là nhất quyết không vì chuyện không rõ ràng mà để Cố Viễn lấy một xu, hay là vì lương tâm cắn rứt mà đồng ý, chỉ cần Cố Viễn giữ bí mật về chuyện ngoại .

Trước khi mặt trời lặn, tôi nhận cuộc gọi từ Cố Viễn.

“Anh ấy đồng ý rồi.”

Tôi tự giễu, cũng vào giây phút đó, nước mắt tuôn trào như mưa.

10

“Sao em về còn muộn hơn ?”

Hạ Minh Chiêu vẫn thản nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Tôi còn chưa quen đối mặt với người chồng phản bội mình.

Biểu cảm khựng lại một chút, sau đó mới nở nụ , cùng ăn tối.

Buổi tối chương trình TV buồn tẻ, tự nhiên kéo tôi vào lòng, tay nghịch tóc tôi, cúi xuống hôn.

Tôi vô thức né tránh.

Chóp mũi cọ vào má tôi, từng chút một, “Yến Yến.”

“Anh sắp phải đi công tác rồi. Ít nhất một tuần không gặp em.”

Lý do đòi hỏi rất hợp lý, thái độ cũng đủ dịu dàng nịnh nọt.

Trong hoàn cảnh bình thường, tôi không có lý do để từ chối.

Tôi do dự, bị từng bước ép sát, đúng lúc này, điện thoại reo lên.

Anh tùy ý lướt tay qua, ném xuống sofa.

Tôi nghĩ đã tắt máy, cho đến khi giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai.

“Hạ tổng, chuyến bay đi công tác của ngài cũng có tổng giám đốc Giang, muốn hẹn gặp ngài trao đổi một chút?”

Cả người tôi cứng đờ.

Nhưng Hạ Minh Chiêu vẫn điềm nhiên, môi hôn lên tai tôi, đồng thời khẽ , chỉ dẫn ta cách xử lý.

Tôi trơ mắt , vừa hôn vừa cởi cúc áo tôi, trong khi vẫn chuyện với người phụ nữ bên kia điện thoại.

Cho đến khi cuộc gọi kết thúc, tôi mới nhận ra mình nên hỏi một câu.

“Yến Ngộ? Không phải ấy…”

“Người khác không quen dùng.”

Hạ Minh Chiêu thản nhiên tuyên bố, “Đã đưa ấy về lại rồi.”

Tôi cứng họng , không dám tin rằng vừa nhận lại ảnh hôm nay đã dám ngang nhiên như thế.

“Vốn dĩ chẳng có gì cả.”

Anh bóp má tôi, qua loa dỗ dành, “Yến Yến, em giận cũng nên nguôi rồi.”

11

Trong thời gian Hạ Minh Chiêu đi công tác, Yến Ngộ ở lại công ty thay xử lý công việc, nhất thời trở thành tiêu điểm của mọi sự ý.

Cô ta thậm chí còn đến nhà, lấy đi một số tài liệu của Hạ Minh Chiêu.

Tôi nghĩ rằng ta không nhất thiết phải lấy bộ tài liệu đó, mà là nhất định phải bước chân vào nhà tôi, để tôi thấy.

Khi tôi bước ra, Yến Ngộ đang đứng ở góc phòng khách, ngắm những bức ảnh chung của tôi và Hạ Minh Chiêu.

Trong ánh mắt ta là khao khát mãnh liệt, không hề che giấu.

“Trong những bức ảnh này, Hạ tổng trông trẻ trung quá! Chắc là chụp từ nhiều năm trước rồi nhỉ?”

“Ừm.” Tôi chỉ hờ hững đáp một tiếng.

Yến Ngộ khẽ kỳ lạ, “Dạo gần đây chắc cũng ít chụp rồi nhỉ.”

Họng tôi nghẹn lại, trái tim như bị kim châm, đau nhói.

“Phải rồi, Hạ tổng bận quá mà.”

Cô ta tỏ vẻ phiền muộn, “Ngay cả tôi cũng phải việc không ngừng suốt năm đây này.”

“…”

Lúc này điều khiến tôi giận run cả người chính là, tôi biết rõ ta đang mỉa mai điều gì, chỉ có thể giả vờ như không hiểu.

Mười năm, đây chính là kết quả sau khi Hạ Minh Chiêu trở thành “người xứng đáng với tôi”.

Buổi tối, gọi điện về. “Chị Ngô em chưa ăn tối à?”

“Không có cảm giác thèm ăn.”

Anh cũng không truy hỏi, chuyển sang chủ đề khác với giọng điệu nhẹ nhàng, “Nghe Cố Viễn ở lại rồi. Em vui không?”

“Tôi vui hay không quan trọng sao?”

Tôi thậm chí không muốn qua loa đáp lời, “Khi đối phó với ấy, cũng chẳng hỏi qua ý kiến của tôi.”

“Yến Yến, em vẫn còn quan tâm đến ta.”

Rõ ràng là lời ẩn ý đầy ghen tuông, tôi lại không biết sự để bụng của đối với Cố Viễn là bằng chứng cho của dành cho tôi, hay chỉ là để tránh bị lép vế trong tương lai mà sẵn tiện gieo cho tôi một cái tội.

Đang mải suy nghĩ mông lung, tôi nghe : “Thôi .”

“Yến Yến, chờ về… chúng ta sinh con nhé.”

12

Hạ Minh Chiêu từ trước đến nay việc luôn rất quyết đoán.

Khi quyết định chuyện chuẩn bị mang thai, việc này lập tức trở thành ưu tiên hàng đầu trong lịch trình của .

Dù công ty bận rộn đến mức nào, vừa về nhà đã sắp xếp thời gian trống để cùng tôi đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe.

Tôi thậm chí còn chưa kịp nghĩ ra lý do từ chối hợp lý.

Hôm đó Yến Ngộ cũng có mặt, ta luôn đi theo , báo cáo công việc trong thời gian đi công tác.

Khi kiểm tra sức khỏe xong, chúng tôi ăn một bữa ăn bổ dưỡng ngay tại bệnh viện.

Hai phần ăn giống hệt nhau, Hạ Minh Chiêu đưa cho tôi và Yến Ngộ mỗi người một phần.

Yến Ngộ lập tức cúi đầu ngoan ngoãn ăn.

Còn tôi, dù tay đã siết đến mức lòng bàn tay rướm m,áu, cũng không thể nuốt nổi một miếng.

Tôi nhớ đến một bộ phim từng xem.

Nam chính mua dây chuyền vàng cho nhân, tiện tay mua thêm một chiếc y hệt, gửi cho vợ mình.

Cả đời này, tôi – Tần Yến – ngay cả quần áo cũng không mặc giống ai.

Vậy mà giờ đây, lại phải chịu cảnh chia sẻ cùng một người đàn ông với kẻ khác.

“Sao thế, không hợp khẩu vị à?”

Hạ Minh Chiêu bẻ một miếng bánh mì, định đưa đến miệng tôi, “Ăn tạm một chút đi.”

Tôi quay mặt đi, giọng khàn đặc gần như không thể nghe thấy.

“Tôi về nhà ăn sau.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...