1
“Không quen biết , là vì ta còn chưa đủ tư cách.”
Hạ Minh Chiêu kéo tôi ngồi lên đùi , trầm thấp an ủi tôi.
Câu sau lại quay sang giúp trợ lý của mình giải vây.
“Nhưng Yến Ngộ đúng là không biết chuyện.”
“Như cũng không đến mức khiến em giận dữ thế đâu, tiểu thư.”
Hạ tổng, người luôn cứng rắn trước người ngoài, vẫn duy trì thái độ nhường nhịn nhất trước mặt tôi.
Nhưng dường như không định dung túng tôi can thiệp vào việc sắp xếp nhân sự của .
Nhất là với trợ lý mà tin tưởng nhất.
Trong giai đoạn dự án quan trọng, có một số lịch trình vì bảo mật tuyệt đối, đến tôi cũng không biết.
Nhưng Yến Ngộ thì luôn biết.
Trước đây, khi Hạ Minh Chiêu thúc đẩy chính sách mới, Yến Ngộ tiên phong gánh vác, đắc tội không ít người, thậm chí từng bị ám .
Hạ Minh Chiêu tự mình đón từ bệnh viện về, thang máy VIP đưa thẳng đến văn phòng tổng tài trên tầng cao nhất.
Cao giọng tuyên bố với tất cả mọi người rằng, sau lưng Yến Ngộ có chống lưng.
Từ đó, ai ai cũng biết, gặp như gặp thần.
Không trách việc rõ ràng đây là công ty của bố tôi, khách hàng mới lại chẳng ai nhận ra tôi – Tần Yến, mà chỉ toàn tâng bốc – Yến Ngộ.
Cứ như vị trí nữ chủ nhân của công ty, ngồi ở đó là ta.
2
“Nếu em nhất quyết đòi ấy rời đi thì sao?” Tôi chăm .
Ánh mắt Hạ Minh Chiêu hiện lên vẻ kinh ngạc, tâm trạng lại khá tốt, “Thật sự ghen rồi à?”
“Chỉ vì chuyện này thôi sao?!”
Anh nhướng mày, nụ nhàn nhạt, như thể thấy tôi chuyện bé xé ra to rất buồn .
Hạ Minh Chiêu xuất thân bình thường, lúc chúng tôi kết hôn, giới thượng lưu đều đồn rằng trèo cao, sau lưng còn chế nhạo là “chàng rể hào môn”.
Tôi vì mà tức giận, lại bảo:
“Yến Yến, không sao đâu.”
“Một ngày nào đó sẽ xứng đáng với em.”
Mười năm, đã .
Nhất là sau khi bố tôi qua đời, không ai còn gọi tôi là “tiểu thư Tần”, mà cung kính gọi tôi là “phu nhân Hạ”.
Nhưng tôi ngày càng khó thấu cảm thật trong đôi mắt đen láy của .
3
Thấy tôi không lời nào, cũng không chịu nhượng bộ.
Hạ Minh Chiêu hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút không vui.
“Được rồi.” Anh thỏa hiệp như thường lệ. “Anh sẽ chuyển ấy xuống bộ phận khác.”
“Cô ấy còn nắm cả đống thông tin dự án đang tiến hành của công ty, đều là cơ mật.”
Anh tỏ ra khó xử, “Nếu ấy đi thật, đến lượt phải hoang mang đấy.”
Những điều này tôi đều hiểu rõ, nhất thời cũng không thể phản bác.
“Lỗi là do gần đây quá bận, khiến em suy nghĩ linh tinh…”
Hạ Minh Chiêu hạ giọng dỗ dành, “Cuối tuần dẫn em đi mua sắm, không?”
Tôi gương mặt dịu dàng đầy cảm của , vô thức chạm vào túi áo.
Bên trong là vài tấm ảnh, nóng bỏng đến mức đầu ngón tay tôi phát đau.
Trong ảnh chụp lại cảnh cùng Yến Ngộ khi đi công tác ở nơi khác, hai người cùng bước vào một phòng khách sạn.
Mặt sau ai đó cố ý viết hai câu đầy ý tứ:
“Tiểu thư quen không hỏi chuyện đời.
Nhưng đừng để cuối cùng, công ty không phải của , người cũng không phải của .”
Ảnh gửi đến nhà sáng nay.
Hôm nay tôi đến công ty, vốn dĩ là muốn nghe giải thích.
Nhưng càng đến gần, tôi lại không dám trực tiếp xác nhận với nữa.
4
Rời khỏi văn phòng, tôi đi dạo một vòng trong công ty.
Bất ngờ nghe thấy Yến Ngộ trong nhà vệ sinh lau nước mắt, mấy nhân viên khác túm năm tụm ba an ủi ta.
“Tiểu thư kia bình thường ở nhà chẳng gì, đến công ty lại kiếm chuyện. Kiêu ngạo cái gì chứ? Không phải cũng nhờ đầu thai mà thôi!”
“Yến tỷ đừng buồn, tổng giám đốc chỉ chuyển chị xuống để rèn luyện thôi. Chờ thời cơ chín muồi chắc chắn sẽ đưa chị trở lại tầng cao nhất.”
Tôi khẽ nhếch môi lạnh: Thời cơ chín muồi? Khi nào mới gọi là chín muồi?
Nhưng lại nghe họ tiếp tục bàn tán
“Không phải công ty sắp đổi tên rồi sao?
“Tốt nhất là nhân cơ hội lên sàn, tách hết những bộ phận rác rưởi nhà ta ra, đến lúc đó bên trong bên ngoài công ty không còn liên quan gì đến ta nữa, xem ta còn dám lên mặt chỉ đạo không!”
Đổi tên công ty?
Lòng tôi bỗng dưng chùng xuống.
“Hoa Sam” là cái tên mà bố tôi đặt, gắn liền với ngành dệt may mà ông lập nghiệp.
Nhưng theo thời cuộc thay đổi, hiện tại thị trường vốn lại đánh giá cao lĩnh vực năng lượng mới mà Hạ Minh Chiêu tự tay dựng.
Nếu lên sàn mà đổi sang cái tên phù hợp hơn, tôi hoàn toàn có thể hiểu, cũng có thể thương lượng.
Nhưng tại sao Hạ Minh Chiêu không hé răng nửa lời với tôi?
Lúc này bên ngoài vang lên một giọng cố hạ thấp, đầy ẩn ý.
“Đợi công ty lên sàn, Yến tỷ đừng là trở lại tầng cao nhất, ngay cả biệt thự của tổng giám đốc, cũng không phải chuyện không thể…”
Yến Ngộ lập tức cắt ngang, “Đừng bậy…”
…
Tôi cảm thấy cả người như bị rút hết sức lực.
Bàn tay vô thức chạm vào những bức ảnh trong túi, nhất thời có chút mơ hồ.
Không biết những hình ảnh kia – Hạ Minh Chiêu cùng người phụ nữ khác – là do có nguyên nhân nào đó, hay là điều tất yếu.
5
Cuối tuần tôi đương nhiên không cùng Hạ Minh Chiêu đi mua sắm.
Thay vào đó, tôi đưa một bộ phương án chia tách –
Chuyển mảng năng lượng của sang công ty con, đóng gói để niêm yết.
Như , dù muốn đổi tên thành gì, “Hoa Sam” vẫn là “Hoa Sam”.
Hạ Minh Chiêu lật qua hai trang tài liệu, nheo mắt, im lặng hồi lâu không gì.
“Sau này công ty niêm yết cần công khai báo cáo tài chính, em cũng không muốn những mảng kinh doanh này kéo tụt lợi nhuận của công ty, chẳng bằng tách ra cho xong.”
Doanh thu của mảng dệt may nhiều năm liên tục sụt giảm, có lẽ Hạ Minh Chiêu sớm đã muốn chặt bỏ.
Tôi chủ đưa ra phương án này, còn kiếm một chút quyền chủ .
“Còn phần cũ thì sao?”
Anh đặt tài liệu xuống, nhướng mày tôi, “Em không định tự mình đấy chứ?”
“Em chịu không nổi khổ cực như .”
Tôi cân nhắc mở lời, “Cho nên em nghĩ đến việc hợp nhất với Cố Viễn. Trước đây ấy rất tốt mảng thời trang cao cấp, cũng sẵn lòng giúp em quản lý.”
Những gì chưa là, tôi và Cố Viễn quen nhau từ năm ba tuổi, hai gia đình là thế hệ giao hảo, tôi tin tưởng ấy.
Lúc này, tôi cố gắng giữ giọng điệu bình thản, tránh để Hạ Minh Chiêu nghi ngờ.
“Những năm qua công ty không đặt trọng tâm vào mảng này, để đấy cũng chỉ càng ngày càng lụn bại. Chẳng bằng giao cho ấy tốt hơn?”
“Không cần đến ta!”
Sắc mặt Hạ Minh Chiêu trầm xuống, vứt thẳng tập tài liệu vào thùng rác cách ba mét, lạnh lùng , “Công ty sẽ không đổi tên, cũng không chia tách.”
“Nếu niêm yết thì tất cả cùng niêm yết! Anh nuôi nổi.”
Tôi nhất thời không gì.
Đột nhiên, nắm lấy khung ghế tôi đang ngồi, kéo mạnh tôi đến trước mặt .
Rồi đột ngột đứng dậy, hai tay chống lên hai bên ghế tôi, cúi xuống.
“Yến Yến.”
Giọng thấp trầm, mang theo cảm giác áp lực.
“Anh suýt tưởng em muốn phân chia tài sản với .”
Giọng lộ vẻ dò xét.
Tôi cụp mắt xuống, cố gắng giữ bình tĩnh giải thích, “Em chỉ sợ khó xử thôi.”
Hạ Minh Chiêu khẽ một tiếng.
Đầu ngón tay vuốt qua má tôi, cuối cùng dừng ở cằm, nhẹ nhàng bóp một cái đầy cưng chiều.
Sau đó, dùng lực nâng cằm tôi lên, ánh mắt xâm chiếm đầy nguy hiểm, thấp giọng :
“Yến Yến.”
“Đã không còn gì có thể khiến khó xử nữa.”
Nụ hôn đầy chiếm hữu rơi xuống.
Khi hơi thở bị cướp đoạt trong khoảnh khắc, giọng trầm thấp mà nguy hiểm vang lên bên tai tôi.
“Từ nay muốn có cả hai.”
Trong đầu tôi thoáng hiện lên bóng dáng Yến Ngộ đứng bên cạnh , tôi theo phản xạ muốn né ra.
Nhưng giữ lấy sau đầu tôi, không cho tôi đường lùi.
6
Hạ Minh Chiêu trở về liền sa thải một loạt người, rõ ràng là bất mãn với việc thông tin lần này bị lộ.
Người ngoài không rõ nội , còn tưởng rằng tôi rất có trọng lượng –
Nửa năm mới đến công ty một lần, lại khiến cắt giảm hơn nửa văn phòng tổng tài.
Một thời gian, những người muốn cầu xin tôi giúp đều ùn ùn kéo đến.
Nhưng tôi lại rõ ràng: Hạ Minh Chiêu hành mạnh tay như , chẳng qua chứng minh rằng vẫn còn nhiều điều không muốn tôi phát hiện.
Những bí mật đó… có lẽ bao gồm cả việc Yến Ngộ vẫn an toàn giữa cơn bão.
Bên phía Cố Viễn cũng có tin không tốt.
“Hạ Minh Chiêu đột nhiên hợp tác với trai tôi, tôi mất liền mấy dự án.”
Cố Viễn không hiểu nổi, “Đã bao nhiêu năm rồi? Anh ta ghen kiểu gì mà càng để lâu càng chua thế này?”
“Tần Yến, tôi rất muốn hợp tác với , nếu cứ như , tôi sắp bị điều đi khai hoang ở chi nhánh rồi.”
“Anh không thể đi.”
Tuyệt đối không thể đi lúc này.
Bây giờ Hạ Minh Chiêu như mặt trời giữa trưa, ai nấy đều gió chiều nào xoay chiều đó.
Nếu thật sự đến lúc lật mặt, ngoài Cố Viễn, tôi không tin có người thứ hai dám mạo hiểm giúp tôi.
Tôi đến công ty tìm Hạ Minh Chiêu.
Lại đúng lúc bắt gặp Yến Ngộ từ văn phòng bước ra.
Cô vừa thấy tôi liền bối rối, vội vàng giải thích,
“Đồng nghiệp vẫn quen gửi tài liệu cho tôi… tôi sợ chậm trễ công việc nên tiện tay mang lên.”
Tôi lười mở miệng, chỉ ra hiệu cho rời đi.
Lúc này cánh cửa đen khép kín trước mặt, tôi chợt nhận ra: chuyến đi hôm nay hoàn toàn vô nghĩa.
Bạn thấy sao?