Hóa Ra Tôi Chỉ [...] – Chương 1

Vào năm thứ ba sau khi kết hôn với thanh mai trúc mã của mình.

Tôi đã cờ đọc một bài viết mà ấy từng viết.

Trong bài viết đó, ấy kể về việc phải chia tay với người , và “bất đắc dĩ” cưới em thanh mai trúc mã bên cạnh.

Và không ai khác tôi chính là em trong câu chuyện đó.

Thật là một câu chuyện buồn, hóa ra tôi chính là chướng ngại nằm giữa nam chính và nữ chính.

1.

Cuộc náo loạn xảy ra khi tôi đến công ty tìm Chu Mộ.

Ngay khoảnh khắc cửa thang máy vừa mở ra.

Tiếng chửi rủa kèm theo tiếng đá vang lên.

Là giọng của mẹ Chu Mộ.

“Chu Mộ đã kết hôn rồi, tại sao lại quay về!?”

“Mẹ đã cướp đi bố Chu Mộ, bây giờ lại muốn cướp con trai tôi sao?”

“Cô đúng là đồ đê tiện!”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy dì Tống, người đã sống cả đời an tĩnh thiện lành, lại trở nên cuồng loạn như .

Còn Chu Mộ thì bảo vệ người trong lòng ta một cách cố chấp.

Giống như đang bảo vệ một báu vật quý hiếm.

Tôi mở miệng muốn gọi : “Chu……”

Bỗng nhiên bị ai đó đẩy mạnh, cánh tay đập vào góc bàn, lời chưa kịp xong đã trở thành tiếng đau đớn: “A!”

Chu Mộ tôi, nhanh chóng buông lỏng người trong lòng, như muốn chạy lại đỡ tôi.

Giây tiếp theo, tôi thấy dì Tống nhặt một chậu cây lên.

Anh không do dự quay lại, tiếp tục che chở cho kia.

Chậu cây rơi trúng đầu một cách chính xác.

Ngay khi máu từ đầu Chu Mộ rơi xuống.

m thanh xung quanh lập tức trở nên ồn ào.

Tôi nghe dì Tống gọi tên trong trong đau đớn: “Tiểu Mộ!”

trong lòng với giọng nghẹn ngào: “Anh không sao chứ, A Mộ?”

Chu Mộ như thở dài, giọng rất nhẹ nhàng:

“Em không sao là tốt rồi…….”

2.

Cuộc náo loạn kết thúc khi Chu Mộ bị đánh ngất đưa vào bệnh viện.

Trước khi rời đi, nắm lấy tay tôi, cuối cùng chỉ khẽ gọi một tiếng: “Tiểu Cần…”

Dì Tống ở bên cạnh sẽ về nhà giải thích với tôi, bảo tôi đến bệnh viện thăm Chu Mộ trước.

Lúc đó đã là buổi tối.

Khi tôi đến, của Chu Mộ, Trình Chỉ, đang đứng trước cửa phòng bệnh.

Vừa thấy tôi, ấy định mở miệng gì đó lại thôi.

Tôi lại nắm chặt cổ tay ấy.

Anh ấy vẫn im lặng chịu đau đớn.

Cửa phòng bệnh khép hờ.

Tôi nghe thấy.

Bên trong có giọng nữ nũng nịu:

“Anh ăn thử một miếng đi mà, em đặc biệt học nấu vì đấy~”

Chu Mộ cúi đầu, thở dài: “Vi Vi, em không cần phải…”

Chưa hết câu, kia đã rưng rưng nước mắt.

Trông thật đáng thương.

Chu Mộ im lặng, ngoan ngoãn nuốt từng thìa cháo ta đút.

Tôi không bỏ qua biểu cảm đau đớn thoáng qua trên khuôn mặt ấy.

“Vi Vi” trông không giống người biết chăm sóc người khác.

Trình Chỉ dùng tay khác kéo góc áo của tôi, mắt mũi buồn rượi.

Tôi thả tay ra, cổ tay ấy đã đỏ một mảng.

“Xin lỗi…”

“Không sao đâu, chị dâu, ờ, ấy là… …”

“Tôi biết.”

Anh ấy ngẩn ra một chút, còn muốn thêm gì đó.

m thanh trong phòng bệnh đột nhiên lớn hơn, Trần Vy như đang khóc.

” em không yên tâm về !”

“Anh bị thương vì em, chẳng lẽ em không có tư cách quan tâm sao!”

“A Mộ.”

“Chúng ta rõ ràng, rõ ràng là…”

“… rất thương nhau.”

Trong phòng vang lên tiếng vải cọ xát, Chu Mộ như đang ôm lấy ta.

m thanh trong phòng bệnh lại trầm xuống, như tiếng thì thầm giữa hai người nhau. “Chị dâu.”

Trình Chỉ lại gọi tôi một tiếng, giọng có chút run rẩy.

“Chị đừng khóc nữa.”

Khi chạm tay lên má, nước mắt rơi xuống từng giọt.

Thật xấu hổ.

Tôi cúi đầu, che đi đôi mắt đang rơi lệ.

4.

“Tôi đi trước đây.”

Ba năm trước tôi kết hôn chớp nhoáng với Chu Mộ.

Lúc đó tôi vừa hoàn thành việc học ở nước ngoài trở về, bố mẹ tổ chức một bữa tiệc chào mừng cho tôi.

Chu Mộ lái xe đến đón tôi.

Trong xe đang phát nhạc không lời vẫn không thể giảm bớt sự ngượng ngùng của chúng tôi sau ba năm không gặp.

Cũng như sự bồn chồn khi ở cùng người mình thầm mến nhiều năm.

Trên đường đi, chúng tôi chỉ vài chuyện lặt vặt.

Gần đến lúc xuống xe, dây an toàn đột nhiên không mở .

Tôi lúng túng.

Chu Mộ khẽ, cúi người đến giúp tôi tháo dây an toàn.

Hương thơm nhẹ nhàng của đàn hương lan tỏa nơi đầu mũi.

Cơ thể tôi cứng đờ.

Khi Chu Mộ ngẩng lên thấy dáng vẻ của tôi, ấy giơ tay xoa đầu tôi:

“Bao năm không gặp, sao lại xa lạ thế này.”

“Hồi nhỏ không phải còn muốn lấy sao?”

Chu Mộ rất ít khi như .

Mặt tôi đỏ bừng, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cảm giác không thực này kéo dài suốt bữa tiệc.

Anh ấy cầm hoa, trước mặt hai bên gia đình mà tỏ với tôi.

Dưới ánh đèn rực rỡ và dòng người phức tạp.

Chàng trai mà tôi thầm mến suốt mười năm qua, đôi mắt sáng ngời, khóe mắt ấm áp.

“Cuối cùng cũng đợi em trở về.”

“Tiểu Cần.”

Những giấc mơ thời thiếu nữ đã từng xuất hiện vô số lần.

Cứ như , trở thành hiện thực.

Lúc đó tôi nghĩ.

Tôi chắc chắn là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.

5

Cuộc sống sau hôn nhân cũng khá ngọt ngào.

Chu Mộ rất biết cách chăm sóc người khác.

Anh pha cho tôi nước đường đỏ vào kỳ kinh nguyệt, chăm sóc tôi cẩn thận khi tôi ốm, và quan tâm tôi từng ly từng tí trong cuộc sống hàng ngày.

Tôi chỉ nghĩ rằng, ấy tốt với tôi như .

Tôi cũng phải tốt với ấy hơn.

Sau này tôi mới biết.

Tất cả những điều mà ấy đều là đã dần dần rèn luyện vì Trần Vy.

Nếu không phải tôi vô thấy và cho tôi xem bài viết đó.

Có lẽ tôi sẽ bị lừa dối cả đời này.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...