Hóa Ra Ly Hôn [...] – Chương 8

Nhiều năm không gặp, giữa chúng tôi có chút xa cách.

 

Anh gãi mũi một cách ngượng ngùng, : "Đường Kỳ không yên tâm về em, bảo đến người đồng hành địa phương cho em."

 

Tôi và quen biết từ thời niên thiếu, nếu mặt dày một chút cũng có thể gọi là thanh mai trúc mã.

 

Chỉ là sau khi ở bên Lục Tự Nam, ấy không thích tôi và Tống Kế Bạch thân thiết như trước nữa, nên chúng tôi cũng tránh tiếp để khỏi hiểu lầm, dần dần liên lạc thưa thớt hẳn.

 

Đêm ở bến cảng, pháo hoa rực rỡ.

 

Anh dẫn tôi đi tìm những món ăn vặt đường phố.

 

Trong một tiệm ăn lâu đời, chật ních người, chúng tôi bị dồn vào một góc nhỏ, ngồi gần nhau hơn, mỗi người ăn phần của mình.

 

Ly trà chanh lạnh mùa đông còn sảng khoái hơn cả mùa hè, một ngụm vào cổ họng khiến tôi nổi cả da gà.

 

Giữa không gian ồn ào và hỗn tạp, chúng tôi ngầm hiểu với nhau không đến hình gần đây của mỗi người, mà cùng nhau hồi tưởng lại quá khứ.

 

"Quán trà sữa trước cổng trường cấp ba đó vẫn còn mở không?"

 

"Còn, đã đổi chủ rồi, tuy nhiên cách bài trí vẫn giữ nguyên."

 

"Thật sao? Đã nhiều năm rồi không đến đó."

 

"Chủ quán trước còn nhắc đến nữa đấy. Em thỉnh thoảng đến mua trà sữa, bà ấy hỏi rằng cậu thanh niên mặc áo da giữa trời đông lạnh giá, nhất định phải dựng cổ áo đó, sao lâu rồi không thấy nữa."

 

Tống Kế Bạch húp sụp soạt món mì tre, vành tai đỏ bừng vì ngượng.

 

Anh khó tin : "Chuyện bao nhiêu năm rồi mà bà ấy còn nhớ! Trời ạ, sợ nhất là mấy chuyện ngớ ngẩn thời trung học mà còn bị người ta gợi lại."

 

Tôi trêu chọc : "Ai bảo cả mùa đông chỉ để màu mà không chịu mặc áo lông vũ, còn cởi ra khoác tay nữa."

 

Anh đặt đũa xuống, lau miệng rồi đáp trả: "Không lợi bằng em, bắt hết cá vàng của hiệu trưởng trong ao lên bờ để cho mèo của hiệu phó ăn."

 

Trong tiệm ăn đầy mùi vị cuộc sống, chúng tôi lên với nhau.

 

Thật sự rất sảng khoái.

 

Tôi nhận cuộc gọi từ thư ký của Lục Tự Nam vào khoảng một tuần sau khi đặt chân đến Cảng Thành.

 

Có vẻ ấy lo lắng, lại không muốn tự mình chủ liên lạc, nên nhờ thư ký hỏi tôi khi nào về.

 

Sắp tết rồi, ở nhà còn nhiều việc cần chuẩn bị.

 

Tôi nhờ thư ký nhắn lại với : "Những cặp vợ chồng sắp ly hôn thì không cần phải cùng nhau đón Tết nữa, sau này có việc thì liên lạc với luật sư của tôi."

 

Khi Lục Tự Nam nghe câu trả lời này, đang giúp Ôn Kiều xem di chúc của người chồng thứ hai của ta.

 

Trong di chúc có nhắc đến Ôn Kiều, để lại cho ta một tòa lâu đài đẹp mã không thực dụng.

 

Bất kể có ở hay không, phí tu sửa hằng năm cũng là một con số khiến người ta kinh ngạc.

 

Những điều khoản pháp lý dài dòng và khó hiểu, Ôn Kiều nhờ giúp đỡ.

 

Anh bận từ sáng đến tối ở chỗ ta, mãi đến chín giờ đêm mới rảnh tay để buông tài liệu xuống và nghe lời nhắn từ thư ký về câu trả lời của vợ mình.

 

"Hôm nay đến đây thôi."

 

Anh về phía Ôn Kiều.

 

Ôn Kiều mặc chiếc váy ngủ lụa trắng, trông vẫn giống hình bóng trong ký ức của , đã không còn chút cảm nào với ta nữa.

 

Đột nhiên, muốn gặp Hướng Vãn Tinh, muốn gặp vợ của mình.

 

Anh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, không để ý đến nụ cứng nhắc của Ôn Kiều.

 

Khi đang thu dọn, một bàn tay ấm áp chạm lên cổ tay .

 

"Sắp đi rồi sao? Tối nay tôi đã hẹn gọi video với con, ở lại đi, thằng bé muốn vài lời với bố."

 

Đứa trẻ là một sự cố ngoài ý muốn, và đêm đó cũng là một sai lầm.

 

Ôn Kiều đó là con , vì không muốn ta khó xử, cả hai không ai đề nghị kiểm tra quan hệ cha con.

 

Nhưng càng nghe ta nhắc đến đứa trẻ, càng muốn gặp vợ mình.

 

Anh rời đi rất vội.

 

Xe dừng dưới tòa nhà công ty, quyết định tối nay thêm giờ để trống vài ngày tới, sau đó đến Cảng Thành tìm vợ.

 

Còn ly hôn sao?

 

Anh chưa bao giờ để chuyện đó trong lòng.

 

Anh biết vợ rất mình, cũng biết không có nhiều người thân, chuyện ly hôn chẳng qua chỉ là sự mỏi mệt sau bảy năm hôn nhân.

 

Dỗ dành một chút là ổn thôi.

 

12

 

Bằng lái của tôi ở Cảng Thành không thể sử dụng trực tiếp.

 

Vì để tiện hơn, mấy ngày nay Tống Kế Bạch luôn sắp xếp người đưa đón tôi.

 

Hôm diễn ra buổi đấu giá, tôi rất may mắn, không tốn quá nhiều công sức đã giành viên hồng ngọc mà mình ưng ý.

 

Làm xong thủ tục, tài xế hỏi tôi muốn đi đâu.

 

Tôi không do dự mà luôn: "Đỉnh Thái Bình."

 

Vừa hay muốn tìm chút cảm hứng, cũng muốn suy nghĩ lại mọi chuyện.

 

Tôi tùy ý chọn một nơi nghỉ chân để chờ ngắm hoàng hôn, tay cầm cốc cacao nóng vừa có thể giữ ấm, lại có chút ngấy.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...