Hóa Ra Ly Hôn [...] – Chương 6

Tay tôi nắm lấy chai rượu vang vừa mở trên bàn trà, không rõ là vì phẫn nộ hay đau lòng.

 

Lúc này tôi chỉ cảm thấy nỗi đau xé lòng, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

Tôi trừng mắt Lục Tự Nam, nghiến răng hỏi: "Là ý của ai?"

 

Anh ta định đứng dậy bước về phía tôi, bị Ôn Kiều níu lấy vạt áo, buộc phải dừng lại.

 

Mẹ ta lại chậm rãi thêm: "Con cũng nên thông cảm cho Ôn Kiều, một bà mẹ đơn thân nuôi con không dễ dàng, việc gì cũng cần tiền. Ai bảo con nhỏ nhen, cắt đứt đường sống của người ta chứ?"

 

"Còn thì sao?" Tôi thẳng vào Lục Tự Nam, truy hỏi: "Anh cũng đồng ý à?"

 

Anh ta trả lời chắc nịch hơn ai hết: "Vãn Tinh, nợ ấy rất nhiều, muốn bù đắp cho ấy nhiều hơn."

 

Lời vừa dứt, chai rượu vang trên tay tôi đã bay thẳng về phía đầu ta.

 

Tiếng hét chói tai vang lên.

 

Chai rượu vỡ tan tành, rượu và máu hòa lẫn không phân biệt trên người ai.

 

Trong lòng tôi hận ý bùng phát.

 

Ai mà không biết YILAI là một thương hiệu trang sức nhỏ dưới trướng tập đoàn Lục gia.

 

Tên tiếng Trung của nó là "Dĩ Lai," mang ý nghĩa từ quá khứ đến tương lai, không có hồi kết, vô tận khám và vô hạn khả năng.

 

Đó là mà Lục Tự Nam dành cho tôi, dành cho Vãn Tinh.

 

Cũng là món quà cưới mà ta tặng tôi trong ngày kết hôn.

 

Nhưng bây giờ, YILAI lại trở thành vật tế của ta dâng lên bạch nguyệt quang thời thanh xuân, và cũng bị mẹ ta biến thành công cụ để sỉ nhục tôi.

 

Ngay lúc đó, tôi thay đổi quyết định.

 

"Chia tay trong hòa bình?"

 

Đi mà mơ đi!

 

Tôi lau mồ hôi trên tay, nhớ đến ông nội Lục vẫn đang chờ tôi trên lầu.

 

Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.

 

Rồi tôi bước tới, nắm lấy vai mẹ Lục Tự Nam, chỉnh lại chiếc khăn choàng bị lệch của bà, nhẹ nhàng mà :

 

"Mẹ, con không đánh bậc trưởng bối, vì như thế là thất lễ.”

 

"Nhưng mẹ luôn thích khiêu khích con, thì phải sao đây? À, con trai của mẹ sẽ bị đánh thay mẹ, như là giải quyết trong êm đẹp mẹ nhỉ?”

 

"Câu này con cũng từng với Ôn, con đánh các người là phạm pháp, đánh ta thì chỉ là chuyện gia đình.”

 

"Mong mọi người nhớ kỹ điều này, đừng để con phải nhắc đi nhắc lại, thật sự rất mệt."

 

Tôi cảm nhận rõ ràng cơ thể dưới tay mình khẽ run lên.

 

Những người thân mà tôi vẫn gọi là thím cũng lên tiếng chỉ trích tôi thất thố và vô lễ.

 

Một trong số đó là người thím gả từ Cảng Thành đến Bắc Thị.

 

Bà ta bằng tiếng phổ thông không trôi chảy, vừa trách tôi quá mạnh mẽ, vừa bảo tôi thật ngốc nghếch:

 

"Đàn ông hả, đều là thứ rẻ mạt thôi, vừa đủ dùng là rồi. Nếu muốn thì đừng mong chờ gì cả, ta còn ngốc hơn lợn, sao có thể chứ. Ông nội lại thích cháu, sinh một đứa cháu cho ông, mọi người đều vui vẻ thôi mà."

 

Mắt tôi đỏ hoe, trả lời bà ta rằng, trước khi quyết định ly hôn, tôi cũng từng nghĩ như .

 

Nhưng không biết tại sao, ngay khoảnh khắc ý nghĩ đó lóe lên, tôi lại nhớ đến quyển giấy đăng ký kết hôn đặt trong phòng ngủ.

 

Hồi đó ta bận rộn với công việc, không có thời gian để hưởng tuần trăng mật hay chụp ảnh cưới, lòng đầy áy náy, đã kéo tôi ngồi trên người ta, ôm chặt lấy tôi và liên tục lời xin lỗi.

 

Tôi vẫn nhớ dáng vẻ ta đeo kính gọng vàng, ngồi dưới ánh đèn vàng mờ, cẩn thận viết từng tấm thiệp mời.

 

Có lẽ vì từng thật lòng nhau, nên mới không thể chịu nổi những vết nứt như thế này.

 

8

 

Tôi lên gặp ông nội Lục.

 

Sau khi vào đông, sức khỏe ông không tốt, hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người.

 

Cô giúp việc đã kể với ông về chuyện xảy ra dưới lầu, ông hiền từ, hài lòng gật đầu với tôi: "Rất tốt, biết tự bảo vệ mình."

 

Ông tặng tôi rất nhiều tiền, cùng với trang sức và bất sản mà ông sưu tầm.

 

Tôi hỏi ông: "Là tự nguyện cho cháu sao? Cháu sắp ly hôn với Lục Tự Nam rồi. Ly hôn xong nếu ông đòi lại, cháu sẽ không trả đâu."

 

Ông thật tươi, thậm chí rơi cả nước mắt:

 

"Liên quan gì đến nó chứ, đây đều là những thứ ông muốn tặng cho cháu."

 

"Nó có lỗi với cháu, ông đều biết. Trong bao nhiêu cháu dâu của ông, ông biết cháu đối xử tốt với ông nhất."

 

"Chỉ là trong lòng ông cảm thấy tiếc cho hai đứa, có duyên mà không có phận."

 

"Ông còn nhớ lúc hai đứa định kết hôn, mắt nó sáng lên, giống như dáng vẻ của nó khi còn mười mấy tuổi mà ông từng thấy. Mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nó đã cưới mà nó thương."

 

"Vãn Tinh, ông già rồi, không lo cho cháu nữa, chỉ có thể dùng những thứ này để chúc cháu sau này mọi việc đều thuận lợi."

 

Những khó khăn từ mẹ chồng, sự khiêu khích của Ôn Kiều, tôi đều không buồn không đau.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...