Cô ta xuất hiện với tư cách , luôn bên cạnh ta, trông thật xứng đôi và mờ ám.
Có bè tìm đến khuyên nhủ tôi, về những khó khăn của ta và ta: "Họ đã không còn gì cả, chỉ là cuộc chia tay trước đây quá dữ dội, trong lòng còn vướng mắc thôi."
"Cô ấy ở nước ngoài những năm qua cũng chẳng dễ dàng gì. Cuộc hôn nhân đầu tiên của ấy, ngoài một đứa con, không để lại gì khác, ấy muốn kiếm chút tiền nuôi con thông qua livestream, vì em mà mắc phải nhiều khoản tiền vi phạm hợp đồng."
"Vãn Tinh, chồng em thật sự là người đàn ông tốt hiếm có, em hãy rộng lượng hơn, để mọi người đều dễ chịu."
Tôi quyết đoán chấm dứt này.
Ngược lại, tôi còn nhờ người này khuyên nhủ Lục Tự Nam, để ta sớm ngày chấm dứt êm đẹp với tôi.
Cuối cùng, tôi chúc vợ tương lai của ấy cũng sẽ giống như Ôn Kiều, có một người tri kỷ giống Lục Tự Nam.
Kết quả, đổi lại chỉ là một tràng mắng nhiếc gay gắt từ người đó.
7
Cuối năm đến gần, những quy tắc vô dụng của Lục gia cũng thêm phần rắc rối.
Tôi vốn không muốn cùng Lục Tự Nam quay về tham gia những bữa tiệc gia đình vô nghĩa đó, ông nội của ta đã gọi điện, khiến tôi phải cắn răng mà đi.
Ông nội Lục là một bậc trưởng bối rất tốt.
Khi đám cưới của tôi và Lục Tự Nam diễn ra, mọi chuyện rối tung cả lên, hơn nữa hành bán con của cha mẹ tôi tại đám cưới đã khiến những nhánh nhỏ của Lục gia chán ghét và khinh thường.
Ngoại trừ bè, hầu như không ai ở lại đến cuối buổi lễ.
Chỉ có ông nội Lục, miệng ngân nga khúc nhạc đám cưới, vỗ tay chúc phúc chúng tôi thành vợ chồng.
Thật không may, xe của tôi và xe của Lục Tự Nam lại gặp nhau ngay trước cửa chính của căn nhà cổ.
Ôn Kiều ngồi ở ghế phụ của ta.
Cả hai người đều giữ vẻ mặt lạnh lùng, trên gương mặt Ôn Kiều vẫn còn chút khinh miệt.
Sau khi xuống xe, tay Lục Tự Nam khẽ đặt lên eo Ôn Kiều, cúi đầu gì đó bên tai ta.
Nếu ví cảnh tượng này như một bức tranh, tôi giống như một kẻ ngoại lai xâm nhập, hỏng sự hài hòa của họ.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không học cách nhẫn nhịn.
Tôi lao đến, nắm tóc Ôn Kiều, giật mạnh ta về phía sau.
"Lục gia thật sa sút, ngay cả chó mèo hoang cũng có thể đường hoàng bước qua cổng chính rồi!"
Ôn Kiều ngã vào lòng Lục Tự Nam, đôi mắt đẫm lệ tôi, khóe miệng lại nở một nụ mỉa mai.
Sắc mặt Lục Tự Nam xám xịt, giữ lấy tay tôi: "Em cái gì thế?! Là mẹ mời ấy đến! Tối nay có việc quan trọng!"
Tôi không sợ: "Thì sao chứ? Đừng là mẹ , dù là tổ tiên nhà mời ta đến, tôi cũng vẫn ra tay."
Chúng tôi cùng nhau bước vào nhà.
Lục Tự Nam như sợ tôi lại gì Ôn Kiều, luôn đứng che chắn bên cạnh ta.
Những người thân của nhà họ Lục tụ tập thành từng nhóm nhỏ trong phòng khách.
Lục Tự Nam bận rộn xem trên đầu Ôn Kiều có bị thương không, còn tôi thì bị lập ở một góc.
Tôi thực sự không thích căn nhà cổ của Lục gia.
Dù nơi này sáng rực ánh đèn, sạch sẽ không chút bụi, vẫn khiến tôi cảm thấy bầu không khí tràn ngập sự mục nát không thể xua tan.
Mẹ của Lục Tự Nam ngồi giữa một nhóm chị em dâu, ánh mắt né tránh khi chạm phải tôi.
Nhưng khi thấy Lục Tự Nam đứng bên cạnh, bà ta lập tức thẳng lưng lên.
Hôm nay bà ăn mặc lộng lẫy, giọng khi chuyện với tôi cũng lớn hơn thường ngày:
"Chưa vào nhà đã ầm ĩ trước cửa, thật là không có giáo dục."
Tôi nhẹ: "Tôi còn muốn hỏi bà đây, Tự Nam Ôn Kiều là do bà mời đến. Sao , bà cũng muốn bắt chước chồng mình, gom cả vợ lẫn nhân lại, vui vẻ cùng nhau đón năm mới à?"
Chồng của mẹ Lục Tự Nam có vô số nhân.
Có một năm Tết Nguyên Đán, khi mọi người còn đang bận rộn thức đêm, ông ta đã dẫn theo cả vợ lớn, vợ bé cùng tất cả người thân, tổ chức một cái Tết thật kinh dị.
Khiến mẹ tức đến mức nằm liệt giường mấy tháng liền.
Có lẽ lời của tôi quá đỗi kinh , khiến những người họ hàng kia đều nín thở, không ai dám lên tiếng dịu không khí.
Mẹ Lục Tự Nam xoay chuỗi tràng hạt trên tay, chậm rãi :
"Đừng nhỏ nhen quá, cứ chăm chăm vào chuyện giường chiếu của con trai tôi. Phải có tầm xa hơn, hôm nay tôi mời Ôn Kiều đến là để việc nghiêm chỉnh.”
"Livestream của ấy bị con hỏng vài ngày trước. Vì để bồi thường, tôi bảo Tự Nam đưa vị trí đại diện thương hiệu YILAII cho con bé."
Nói xong, bà ta còn giả vờ hỏi tôi: "Vãn Tinh, con sẽ không giận chứ?"
Ngay lúc bà ta xong, tôi cảm thấy lòng mình như bị siết chặt.
Bạn thấy sao?