Đêm đó, tôi nằm trên giường, cứ nghĩ mình sẽ khóc đến mất ngủ vì buồn, thật bất ngờ, tôi lại ngủ một giấc thật ngon.
Thậm chí còn mơ.
Trong giấc mơ, tôi thấy lần đầu tiên tôi gặp Lục Tự Nam.
Năm đó tôi mười tám, vừa thi đại học xong, cha mẹ nóng lòng muốn "đóng gói" tôi thật đẹp để đem rao bán giá cao.
Tôi từng phản kháng vô ích, sau cùng cũng nghĩ thoáng hơn.
Chỉ là, tôi không thể chấp nhận nổi việc phải tham dự ba buổi tiệc tối khác nhau trong một ngày. Nó khiến tôi cảm giác mình giống như người công việc đặc biệt nào đó, nhảy từ giường này sang giường khác.
Vậy nên, nhân lúc cha mẹ đang giao tiếp với mọi người, tôi trốn vào nhà vệ sinh, thay bộ lễ phục rườm rà bằng áo phông trắng giản dị và quần bò xanh nhạt, rồi lẻn ra ngoài theo con đường nhỏ.
Tôi tự xem mình là công chúa Barbie, đây chính là cuộc chạy trốn dũng cảm của tôi, hy vọng cuối con đường sẽ là ánh sáng và tự do.
Chỉ là tôi đã đánh giá thấp sức mạnh của lũ muỗi tháng bảy. Đi chưa hai mươi phút, công chúa Barbie của tôi suýt bị hút cạn máu.
Sai lầm rồi, quên mất buổi tiệc hôm nay tổ chức ở lưng chừng núi.
Lục Tự Nam xuất hiện ngay lúc đó.
Cửa sổ xe hạ xuống, thấy khuôn mặt ta, trong lòng tôi như vang lên tiếng huýt sáo.
Là một trong hai người nổi tiếng nhất trong giới con nhà giàu, tôi có cảm thấy đồng cảm vì chung hoàn cảnh với ta.
Nhưng khác với danh tiếng “muốn lấy chồng” của tôi, ta nổi tiếng vì từng một sinh viên nghèo.
Đêm đó, hai kẻ đồng cảm phát điên, chạy ra cầu uống rượu, trò chuyện thâu đêm bên vệ đường.
Kết quả, bị người qua đường chụp ảnh và lan truyền khắp nơi.
Sau đó, chẳng hiểu sao chúng tôi lại đính hôn.
Chúng tôi hợp tác ăn ý: tôi giúp ta che giấu các cuộc hẹn với Ôn Kiều, ta giúp tôi đối phó với những áp đặt đạo đức không ngừng từ gia đình.
Điều này giúp tôi thở phào nhẹ nhõm, có cơ hội quay lại với niềm thích nhiếp ảnh ngày xưa.
Khoảng thời gian đó, ba người chúng tôi thực sự sống rất vui vẻ.
Vậy rốt cuộc từ khi nào tôi lại bắt đầu có cảm giác khác lạ với ta nhỉ?
Có lẽ là sau khi Ôn Kiều ra nước ngoài.
Tôi không biết mẹ của Lục Tự Nam phát hiện ra mối quan hệ giữa ba người chúng tôi bằng cách nào, cũng không rõ bà ấy đã gì với Ôn Kiều.
Dù sao kết cục cuối cùng vẫn là, Ôn Kiều kết hôn rồi.
Khoảng thời gian đó, Lục Tự Nam sống trong trạng thái mơ màng, vẫn không quên chăm sóc tôi.
Cho đến một lần nữa, ta đứng ra cãi lại cha mẹ tôi, khi họ cầu tôi hiến thận cho một đại gia ở Cảng Thành.
Tôi với ấy: "Lục Tự Nam, hay là chúng ta thử đi."
Anh ta cay đắng: "Em muốn theo đuổi à?"
Tôi gật đầu.
Từ hôm đó, tôi trở thành cái đuôi nhỏ của Lục Tự Nam.
Tôi cố hết sức tạo cơ hội gặp gỡ, chăm sóc, hỏi han, mang bữa sáng cho ta, những chuyện nhỏ nhặt ấy chẳng là gì.
Tôi từng viết thư cho , từng hướng về đỉnh Everest mà bày tỏ của mình.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ.
Cho đến ngày kỷ niệm đầu tiên sau khi chúng tôi kết hôn.
Tôi phát hiện ra cùng Ôn Kiều đã ở trong một nhà thờ nhỏ tại nước ngoài, hướng về Thiên Chúa thề nguyện và trao nhẫn cưới.
Anh ta thế nào nhỉ?
Anh ta bảo: "Anh chỉ đi giúp một việc."
"Chồng của Ôn Kiều quá bận, không thể tham dự hôn lễ, mà địa điểm đã đặt cũng không thể lãng phí. Anh và ấy chỉ là bè thôi."
"Nếu giữa và ấy thực sự có gì, thì sao ngay cả đến cuộc hôn nhân thứ hai của ấy cũng chẳng đến lượt ? Vãn Tinh, thực sự đã buông bỏ rồi."
Tôi tin lời giải thích của .
Tôi với , tôi tin vào câu "Anh em" mà từng trong lễ cưới, nên tôi cho ba cơ hội.
Sau ba lần, dù có đồng ý hay không, giữa chúng ta cũng sẽ không còn gì nữa.
Và lần này, chính là cơ hội cuối cùng.
3
Nhóm cựu học sinh vì sự trở về của Ôn Kiều mà trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Họ xúi giục nhau tổ chức một buổi họp lớp.
Để đối mặt với Lục Tự Nam, tôi cũng tham gia.
Kể từ ngày ta công khai chuyện ly hôn, đã bảy ngày liên tiếp tôi không thể liên lạc với .
Bản thỏa thuận ly hôn gửi đến công ty cũng bặt vô âm tín.
Gọi điện cho trợ lý của thì lúc nào cũng nhận câu trả lời rằng đang đi công tác hoặc họp hành.
Làm gì mà bận đến mức đó.
Chẳng qua là dùng chiến tranh lạnh để ép tôi nhượng bộ trước, đây là chiêu sở trường của .
Ly hôn là một trận chiến dai dẳng, hoặc phải nhiều lần ra tòa, hoặc ly thân hai năm để đạt đủ điều kiện ly hôn.
Dù trong lòng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, vẫn muốn tìm cơ hội chuyện với , hy vọng sớm chấm dứt cuộc hôn nhân như trò này.
Bạn thấy sao?