16
Lục Tự Nam vừa thoát khỏi rắc rối ở Cảng Thành, quay lại Bắc Thị đã lại rơi vào bão dư luận.
Hắn chỉ trích tôi hành xử quá mức quyết liệt.
"Vãn Tinh, dù sao em cũng từng gọi bà ấy là mẹ, em đối xử với bà như không thấy cắn rứt sao?"
Tôi xòe tay, nhún vai: "Đâu phải tôi bảo bà ấy đi trộm."
Nhân cơ hội này, tôi soạn một bản thỏa thuận ly hôn mới, cầu Lục Tự Nam ra đi tay trắng.
Anh ta qua rồi vẫn chỉ một câu: "Anh không đồng ý ly hôn."
Anh ta như thể đã nhượng bộ lắm rồi: "Chuyện của Ôn Kiều, sẽ không dính vào nữa. Em muốn truy cứu trách nhiệm của ta, đòi bồi thường hay cho ta vào tù, tùy em."
"Nhưng chỉ có một điều kiện: Không ly hôn."
Ôn Kiều đứng bên cạnh, hai tay níu chặt cánh tay của Lục Tự Nam: "Không ! Anh nghĩ đến con đi! Nó không thể có một người mẹ ngồi tù đươc!"
Cô ta còn nhấc hộp giấy trên bàn lên, ném về phía tôi.
Tôi hờ hững né sang một bên.
"Lục Tự Nam, không đủ tư cách để thương lượng với tôi."
"Hoặc là ra đi tay trắng, tôi sẽ không kiện mẹ . Hoặc, chờ mẹ sống nửa đời sau bị người ta chỉ trỏ bàn tán đi!"
Mẹ của Lục Tự Nam hoàn toàn hoảng loạn.
Bà hạ thấp mình, lao lên giằng co với Ôn Kiều.
Vừa đánh vừa lên: "Đều là tại ! Cô bảo tôi đi trộm bản thiết kế, là có thể khiến Vãn Tinh nghe lời tôi! Đồ đàn bà đê tiện!"
Tôi đặt quyền lựa chọn vào tay Lục Tự Nam.
Anh ta không còn dáng vẻ kiêu ngạo như trước, lưng còng xuống, giọng hơi run rẩy: "Vãn Tinh, em còn không?"
Yêu sao?
Tôi chỉ có thể rằng, Vãn Tinh của tuổi đôi mươi, vẫn tin vào cổ tích, từng mong muốn có trọn vẹn của Lục Tự Nam.
Nhưng Vãn Tinh của tuổi hai mươi bảy, sau một cuộc hôn nhân thất bại đầy phản bội, chỉ muốn có toàn bộ gia sản của Lục Tự Nam.
Yêu ư? Tôi đã chẳng còn từ lâu rồi.
17
Vào ngày Lục Tự Nam chuyển toàn bộ tài sản đứng tên hắn sang tên tôi, chúng tôi chính thức ly hôn.
Trên mạng tràn ngập các video xin lỗi công khai từ những người từng buông lời phạm tôi.
Tôi đã thắng kiện một cách vang dội.
Những kẻ từng mắng chửi, bịa đặt, rối ác ý nhất, mấy chục người, đều bị tuyên án tù giam hai năm với mức án cao nhất.
Những người còn lại thì phải bồi thường và công khai xin lỗi.
Có người cố gắng dùng lý do còn trẻ dại, nghèo khó, hay là sinh viên để mong tôi tha thứ, tôi không tha cho một ai.
Lại có người nhảy ra tôi lợi mà không biết rộng lượng, rằng tôi nhỏ nhen.
Về điều này, tôi chỉ có thể đáp: "Tại sao khi họ lớn tiếng mắng tôi thì muốn cả thế giới đều nghe, còn lúc xin lỗi thì lại hy vọng chỉ có mình tôi biết?"
Còn về Ôn Kiều và người trợ lý đã bán đứng tôi:
Ôn Kiều không chỉ phải hoàn trả tài sản trong thời kỳ hôn nhân và bồi thường, mà còn phải mua lại chiếc dây chuyền mà ta từng bôi nhọ là đồ dơ bẩn.
Tôi vẫn sẽ có vô số cảm hứng sáng tạo, còn cuộc đời của ta, đã đi đến hồi kết.
Với trợ lý của tôi, mức án là sáu tháng tù giam.
Tôi đã bỏ chút công sức, sắp xếp để hai người bọn họ ở cùng một khu giam giữ, hy vọng họ sẽ "chăm sóc" lẫn nhau.
Mẹ của Lục Tự Nam thì bỏ tiền lẫn công sức để đưa đứa con của Ôn Kiều về nước, bảy ngày việc sau mới phát hiện đứa bé đó hoàn toàn không phải cháu ruột của bà ta.
Nghe , bà ta bị nghẹn đến mức thở không nổi, phải nằm viện suốt nửa tháng.
18
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, tôi thu dọn đồ đạc, quyết định dùng chuyến du lịch để ăn mừng chiến thắng lớn của mình trong cuộc ly hôn.
Ngày khởi hành, tôi lại chạm mặt Lục Tự Nam ở ga tàu.
Anh ta mặc một bộ trang phục leo núi, đứng trước mặt tôi với vẻ mệt mỏi rã rời.
"Vãn Tinh, cho thêm một cơ hội nữa đi, muốn bắt đầu lại và theo đuổi em một lần nữa."
Tôi nghĩ một lúc, giơ chiếc vé tàu trong tay lên và : "Thời đại học, tôi từng rất muốn đến Tây Tạng, muốn đến Lhasa để xem nơi miêu tả trong sách về Thương Ương Gia Thố và ngắm cung điện Potala trong ảnh."
"Tôi sẽ ở Lhasa bảy ngày, không có lịch trình cố định, tùy ý đi đâu thì đi, dừng đâu thì dừng."
"Nếu chúng ta có thể cờ gặp nhau trên đường phố Lhasa, thì tôi sẽ cho cơ hội này."
Ngày hôm đó, Lục Tự Nam tiễn tôi lên tàu, sau đó liền quay đầu đi mua vé máy bay.
Nhưng tôi đã xuống tàu giữa chừng, và ở ga đó, tôi mua vé của chuyến tàu gần nhất khởi hành.
Rõ ràng là ta đang cảm thấy khó chịu.
Tôi đến một nơi huyền bí mà tôi từng chỉ biết qua những vần thơ.
Con tàu chậm rãi rời khỏi ga, khung cảnh hoang sơ, hùng vĩ đặc trưng của Tây Bắc dần hiện ra.
Bảy ngày ở Đức Linh Cáp trôi qua thật chậm. Nhịp sống nhàn nhã khiến cả cơ thể tôi như thư giãn.
Tối ngày thứ bảy, khi đang tham gia buổi đốt lửa trại của chủ nhà trọ, tôi nhận cuộc gọi từ Lục Tự Nam.
Ở đầu dây bên kia, hắn nghẹn ngào : "Vãn Tinh, không tìm thấy em."
Tôi thản nhiên thừa nhận: "Đúng , em đâu có đi."
Anh ta hỏi tôi: "Tại sao?"
Tại sao ư? Làm gì có nhiều câu hỏi tại sao như thế.
Tôi đưa ra cầu đó chỉ là nhất thời cao hứng.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ mở ra một trang mới với ta.
Huống hồ, du lịch vốn dĩ là để vui vẻ, mà tôi thì không muốn gặp rác rưởi.
Bảy năm qua đã cho tôi biết hắn không đáng, và cái kiểu truy thê hối hận muộn màng, giẫm đạp lên tấm chân của người khác, thực sự khiến tôi buồn nôn.
Tôi nghiêm túc gọi tên ta: "Lục Tự Nam, có biết tại sao em lại bảo đến Lhasa không? Vì em biết bị phản ứng độ cao, em mong chết luôn ở đó, thế là xong."
"Trải qua cuộc hôn nhân với giống như em bị vướng phải án tích . Từ giờ trở đi, dù sống tốt hay tồi tệ cũng đừng bao giờ liên lạc với em nữa."
Tôi chấp nhận việc mình nhầm người, chấp nhận việc không thương, chấp nhận những gì mình bỏ ra chẳng hề hồi đáp, chấp nhận rằng sự chân thành của mình có những nơi không thể chạm tới.
Điều tôi cần , là nhận thua, trả giá, rời khỏi cuộc chơi thật nhanh, không tự nhốt mình trong bức tường thành không lối thoát.
Tôi luôn tin mình có đủ dũng khí để bắt đầu lại từ đầu.
Vì , tối nay tại Đức Linh Cáp, tôi tự viết cho mình một câu:
"Hôm nay đi qua mọi ngã rẽ sai lầm, từ nay về sau cuộc đời sẽ là con đường thênh thang."
Hết
Bạn thấy sao?