Hóa Ra Là Yêu – Chương 3

16

Tôi không chấp nhận cầu kết của Giang Ngôn.Anh ta cũng không gửi thêm gì nữa.

Nhưng điều khiến tôi bận tâm hơn là Lộ Trừng không còn nhắn tin cho tôi.

Không biết đây là lần thứ mấy trong ngày tôi mở lại khung trò chuyện của .

Tôi thở dài, sau đó thành thạo mở ứng dụng đặt đồ ăn.

Lúc tôi nhận đồ ăn về, chắc cũng vừa kịp lúc shipper giao tới.

Ra khỏi thang máy, tôi thấy cửa nhà Lộ Trừng vẫn mở.

Anh đang đứng ở cửa, sắp xếp lại giày dép.

Tôi nghĩ một chút rồi bước tới:“Lộ Trừng…”

Tôi còn chưa kịp hết câu thì đã thấy một người phụ nữ ngồi trên ghế sofa phía sau .

Tim tôi thắt lại, lập tức quay lưng bỏ đi, vội vàng lấy chìa khóa mở cửa nhà mình.

Lộ Trừng ngạc nhiên, quay đầu một cái rồi vội vã đuổi theo:“Ninh Ninh, nghe giải thích…”

“Rầm!”

Cánh cửa đóng sập lại, bị tôi chặn bên ngoài.

Tôi ôm ngực mình, cảm giác khó chịu dâng lên.

Lý trí với tôi rằng người phụ nữ kia và Lộ Trừng chắc chẳng có gì.

Ngay cả khi có, cũng không phải là điều tôi có thể quản.

Chúng tôi chỉ mập mờ với nhau thôi.

Anh chưa từng thích tôi.

Chừng nào bức màn ngăn cách ấy còn chưa bị xé toạc, tôi chẳng có tư cách để chất vấn.

Nhưng sự thật là, tôi có chút bực mình.

Bên ngoài, Lộ Trừng đập cửa:“Ninh Ninh, không phải như em nghĩ đâu. Đó là chị của , chị ruột mà!!!”“Tin đi mà!!!”

Tôi hít một hơi thật sâu, mở cửa:“Thật không?”

“Thật.”Lộ Trừng giơ tay tác thề:“Anh không lừa em.”

Tôi nghĩ không dối, bèn gật đầu:“em biết rồi.”

Lộ Trừng tôi đầy mong chờ:“Vậy em vừa định gì với ?”

“Không có gì cả…”

Từ phía sau, người phụ nữ thò đầu ra:“Thằng nhóc, giải thích rõ chưa đấy?”

17

Tôi ngồi bên cạnh Lộ Trừng, còn chị —Lộ Doanh—ngồi đối diện chúng tôi.

“Lộ Trừng, đây là hàng xóm của em đúng không? Không giới thiệu à?”

Lộ Trừng sang tôi:

“Chị, đây là hàng xóm của em…”

“Và là mà em chưa cưa đổ .”

Mặt tôi lập tức đỏ bừng:“Anh linh tinh gì thế?!”

Lộ Doanh không , ánh mắt đầy vẻ thích thú như vừa “ship” trúng một cặp.

Lộ Trừng thì lại nghiêm túc:“Hứa Ninh, thích em.”

Lời tỏ bất ngờ của khiến tôi đứng hình, không biết phải phản ứng thế nào.“Anh… …”

Lộ Doanh khẽ ho một tiếng:“Thôi rồi, chị còn việc ở công ty, chị đi trước, hai người cứ từ từ chuyện.”

Căn phòng giờ chỉ còn lại tôi và Lộ Trừng.

“Ninh Ninh, không đâu.”“Đến lượt em trả lời rồi. Em nghĩ kỹ chưa?”

Tôi muốn lao vào ôm lấy , lại cảm thấy như thì thiếu giữ gìn.

Sau một hồi do dự, tôi vẫn chưa biết phải gì.

Lộ Trừng tiếp lời:“Anh còn nồi sườn đang hầm trong bếp. Nếu em chưa nghĩ xong thì về trước đi.”

“Để sau tiếp.”

Sườn?

Ngón tay tôi khẽ , giữ lấy góc áo của Lộ Trừng.

“Nghĩ xong rồi, nghĩ xong rồi!”

“Lộ Trừng, em cũng thích .”

“Chúng ta bên nhau nhé.”

Lộ Trừng thở dài:“Em thích , hay thích nồi sườn hầm của ?”

18

Ngày thứ ba sau khi tôi và Lộ Trừng chính thức ở bên nhau, tôi nhận tin nhắn từ một người .

Bạn tôi nhắn rằng hôm nay là sinh nhật của Giang Ngôn và ấy tổ chức tiệc, hỏi tôi có muốn đi không.

Lúc này tôi mới sực nhớ ra hôm nay là sinh nhật ta.

[Không đi.]

Bên kia không nhắn lại ngay, chỉ hiện [Đối phương đang nhập tin nhắn…].

[Cậu từ bỏ thật à?]

[Nghe Giang Ngôn giờ đã độc thân rồi, nghe bảo chính ấy là người chủ chia tay. Cậu không nắm lấy cơ hội này sao?]

Vậy là họ thực sự chia tay rồi.

Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến tôi chứ?

[Đừng nhắc đến chuyện của ta nữa. Giờ mình không quan tâm.]

Đúng lúc đó, Lộ Trừng nhắn hỏi tôi tối nay có về nhà ăn cơm không.

Tôi vừa định trả lời đồng ý, thì tôi lại gửi thêm một tin nhắn.

[Thật ra là Giang Ngôn nhờ mình mời cậu. Anh ấy có chuyện muốn với cậu, bảo cậu nhất định phải đến tối nay.]

Tôi đảo mắt, rồi chụp màn hình đoạn hội thoại này gửi cho Lộ Trừng.

Ngay lập tức, gọi điện tới.

“Đi, em phải đi. Anh muốn xem thằng đó định gì.”

“Thật hả? Em đi mà không giận chứ?”

Bên kia vang lên một tiếng khẽ:

“Giang Ngôn thậm chí còn chẳng đủ tư cách ‘người cũ’ của em, giận cậu ta gì? Hay là giận vì cậu ta muốn gia nhập cái hội ‘người cũ hối hận, cố gắng níu kéo’?”

Tôi phì :“Anh nghĩ nhiều rồi. Yên tâm đi, Giang Ngôn chắc chắn không mấy chuyện đó đâu. Anh ta chẳng có cảm gì với em cả.”

Lộ Trừng hạ giọng:“Hứa Ninh, nghe cho kỹ đây. Bất kể Giang Ngôn định gì với em hôm nay, nếu em dám thay lòng đổi dạ, sẽ cột em vào giường luôn.”

Tôi sợ ai đó nghe thấy, vội vàng che điện thoại:“Giữa ban ngày ban mặt mấy chuyện gì thế?”

“Được rồi, bảo đi thì em đi. Tiện thể cho ta xem cuộc sống của em giờ tốt đẹp thế nào.”

19

Đến nơi, tôi gửi địa chỉ buổi tiệc cho Lộ Trừng.

Giang Ngôn trông gầy hơn, quầng thâm nhạt dưới mắt hiện rõ.

Thấy tôi bước vào, lập tức quay mặt đi.

Tôi chẳng bận tâm, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Em của Giang Ngôn, Giang Diệu, từ trước đến giờ không hề thích tôi.

Thấy cảnh đó, ta bước đến, ngồi xuống cạnh tôi:

“Chị Ninh Ninh, đừng giận nha. Anh em mới chia tay, tâm trạng không vui nên mới , chứ không cố đối xử tệ với chị đâu.”

Giờ tôi chẳng còn chút thiện cảm nào với người nhà họ Giang.Nghe ta , tôi chỉ nhếch mép:“Ồ.”

Câu trả lời nhẹ hều như một cú vào bông, khiến Giang Diệu trông hơi mất hứng.

Một lát sau, có người đề nghị chơi “Thật hay Thách”.

Chai rượu xoay vòng, đầu tiên chỉ vào Giang Ngôn.

“Ngôn ca, bị người ta chia tay xong mà ngay lập tức có người khác thay chỗ, thấy thế nào? Khó chịu lắm phải không?”

Tôi khẽ tròn mắt.

Bảo sao hôm nay Giang Ngôn trông thảm như , hóa ra bị người mới chia tay không lâu đã có người mới ngay.

Giang Ngôn không gì, chỉ trầm mặc uống liền ba ly rượu.

Người tiếp theo bị chỉ định chính là tôi.

Giang Diệu đầy tinh quái, hỏi tôi:

“Chị Ninh Ninh, dòng trạng thái của chị là ‘Chịu khổ để người trong lòng’, em hỏi thật, chị đã ‘’ chưa?”

Người trong lòng?

Mọi người xung quanh đồng loạt quay sang Giang Ngôn.

Giang Ngôn lạnh nhạt hừ một tiếng, như thể câu trả lời đã quá rõ ràng.

Nhưng tôi lại gật đầu:“Được rồi.”

Tiếng kinh ngạc vang lên khắp nơi.

Giang Ngôn nhíu mày:“Hứa Ninh, dối thú vị lắm sao? Tôi chưa bao giờ cùng …”

Tôi ngắt lời :

“Tôi có là với không? Khóa nào cũng phải chìa à? Anh mấy cái chìa rồi?”

Từ trước đến nay, tôi luôn tỏ ra dịu dàng trước mặt Giang Ngôn.

Dáng vẻ này của tôi, chưa từng thấy bao giờ.

Giang Ngôn tức giận đến mức bóp nát chiếc ly trong tay.

Giang Diệu đứng một bên, không ngừng hùa thêm:

“Chị Ninh Ninh, chị ít thôi. Chị xem, em tức giận rồi kìa!”

Tôi chẳng buồn quan tâm:

“Ai thèm để ý ta tức hay không?”

“Giang Ngôn, trước đây đúng là tôi từng thích .”

“Nhưng giờ tôi đã có trai rồi, đừng nghĩ nhiều.”

Nói xong, tôi cầm túi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.Cái buổi tiệc này thật chẳng có gì thú vị.

Giang Ngôn bỗng cất tiếng:

“Cô trai? Sao tôi không biết?”

“Nói chuyện rõ ràng với tôi. Ra ngoài.”

Anh vừa vừa kéo tôi ra khỏi phòng tiệc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...