Hóa Ra Là Yêu – Chương 1

Mọi người đều biết tôi thích Giang Ngôn.

Tôi đã theo đuổi suốt ba năm, chưa bao giờ nhận một tín hiệu nào từ phía anhSau này, em Giang Ngôn hỏi tôi:

“Chị Ninh Ninh, dòng trạng thái của chị ghi là: ‘Chịu khổ để đạt người trong lòng’, em hỏi chị, chị đã ‘đạt ’ chưa?”

Giang Ngôn lạnh lùng khẽ , như đã rõ câu trả lời.Nhưng tôi gật đầu:

“Đạt rồi.”

Ly rượu trong tay lập tức vỡ tan.

1

Tôi quen Giang Ngôn từ thời cấp ba.

Anh ấy đẹp trai, gia thế tốt, người theo đuổi nhiều đến mức có thể xếp hàng từ đây sang tận Pháp.

Tôi cũng nằm trong số đó.

Để xứng đáng với , tôi nỗ lực học tập và việc.

Thậm chí còn đổi dòng trạng thái thành: “Chịu khổ để đạt người trong lòng.”

Một lần đổi là ba năm.

Dần dần, tôi bắt đầu xuất hiện thường xuyên bên cạnh .

Cuối cùng, ánh mắt cũng có chút để ý đến tôi.

, trong lòng , tôi vẫn chỉ là một người không đáng quan tâm.

2

Tâm tư của tôi với Giang Ngôn, ai cũng hiểu.

Họ thì thầm sau lưng tôi, gọi tôi là “chó liếm*”.

Nhưng tôi không quan tâm.

Liếm thì là chó giỏi.

Giang Ngôn thực sự rất lạnh nhạt với tôi.

Nhưng trớ trêu thay, tôi lại thích điều đó.

Trong ba năm, tôi nhắn cho vô số tin.

Tất cả những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, tôi đều muốn chia sẻ với .

Xem phim gì, nghe bài hát nào, ăn món gì, tôi đều kể cho .

Đáp lại, chỉ thỉnh thoảng trả lời một chữ: “Ừ.”

Tôi ngây ngô nghĩ rằng, chỉ cần không từ chối, nghĩa là vẫn còn cơ hội.

Cho đến một ngày, bất ngờ xóa tôi khỏi danh bạ WeChat.

Nhìn thấy dấu chấm than đỏ đó, tôi cảm thấy lòng mình trống rỗng, khó tả

Sau đó, qua bè, tôi nghe tin .

Họ quen nhau chưa đầy một tuần.

*”Chó liếm” là một thuật ngữ trong giới trẻ, dùng để chỉ những người mến ai đó một cách mù quáng, luôn chiều theo mọi cầu của người kia dù không nhận lại cảm hay sự quan tâm.

3

Ba năm theo đuổi, tôi thực sự không cam lòng.

Tôi chỉ muốn biết mình thua ở điểm nào.

Từ đầu đến chân, mọi thứ ở tôi đều thay đổi để phù hợp với sở thích của .

Anh thích những mảnh mai, tôi giảm cân.

Anh thích những có mắt hai mí, tôi đi phẫu thuật.

Anh thích những thuần khiết…tôi sẵn sàng thay đổi phong cách.

Nhưng của Giang Ngôn lại hoàn toàn khác biệt với tất cả những điều ấy thích.

Cô ấy có thân hình bốc lửa, đôi mắt một mí, phong cách ăn mặc thì rất táo bạo.

Nhìn thấy ấy, tôi im lặng.

Có lẽ, Giang Ngôn thực sự không có cảm gì với tôi

Thôi, là đủ rồi.

Tôi quyết định từ bỏ.

4

Từ bỏ một người mình đã thích lâu như thực sự rất khó.

Buổi tối, tôi mua vài lon bia về nhà uống một mình.

Bất chợt, chuông cửa reo lên.

Tôi qua mắt mèo, thấy một chàng trai đẹp trai đứng ngoài cửa.

Trời ạ, bây giờ tôi chẳng muốn gặp mấy chàng đẹp trai chút nào

Tôi tức giận mở cửa: “Có chuyện gì?”

Chàng trai hơi ngạc nhiên, vẫn đưa đồ trong tay cho tôi: “Tôi là người mới chuyển đến bên đối diện, đây là quà gặp mặt, sau này mong giúp đỡ.”

Tôi uống không tốt, giờ đã hơi say.

Cảm giác đau lòng vì không thể có trái tim người đàn ông ấy lại xâm chiếm tôi.

Bỗng nhiên, tôi nhớ đến mấy câu chuyện từng đọc trong tiểu thuyết.

Tôi mang dép lê, “bịch bịch bịch” chạy vào phòng.

Anh chàng đẹp trai ngơ ngác đứng ở cửa:“Này, em không nhận đồ à? Và… cần tôi đóng cửa giúp không?”

Tôi quay lại với một xấp tiền, thẳng tay ném lên người ta.

Khuôn mặt thì tôi thấy rất ưng.

“2000 tệ, một đêm đủ chưa?”

Ánh mắt ta thoáng vẻ nguy hiểm:“em thật à?”

Tôi ưỡn ngực, đầy tự tin:“Tất nhiên!”

5

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy với cơn đau nhức toàn thân.

Nhìn căn phòng bừa bộn, tôi đờ đẫn.

Quay sang bên trái…Không sai, tôi đã đụng đến đàn ông thật rồi!

Trời ơi cứu tôi với!Ký ức đêm qua ào ạt trở lại.

Sau khi tôi vung tiền, chàng đẹp trai định rời đi.

Nhưng trong cơn say, tôi như biến thành lực sĩ, trực tiếp ôm chặt đầu ta rồi hôn ngấu nghiến.

Chẳng những thế, tôi còn kéo ta vào nhà mình, tùy tiện bậy.

Anh đẹp trai một tay giữ chặt cạp quần không buông, vừa tôi bình tĩnh lại.

Nhưng tôi thì trực tiếp giật phăng quần ta xuống.

Thậm chí…Nhìn chiếc quần dài treo trên đầu giường, tôi nhắm mắt lại.Đêm qua tôi đã dùng chiếc quần này để trói tay ta vào giường!

Hiện giờ, trên người ta vẫn còn đầy vết hằn đỏ.Tôi thật sự muốn quỳ xuống xin lỗi.

Nhưng vừa định cúi đầu, ánh mắt tôi lại chạm phải ánh mắt phức tạp của ta.

Anh chàng đẹp trai khẽ nhếch môi, ánh mắt khó lường:

“em… chắc là nhớ lại rồi chứ?”

6

Tôi không biết phải gì.

Tôi chỉ biết lúng túng gật đầu.

Anh ấy thở dài:

“em là con , xảy ra chuyện như thế này cũng thiệt thòi rồi, thôi thì coi như bỏ qua đi.”

Tôi ngẩng phắt đầu lên:

“Bỏ qua?”

Chuyện này hoàn toàn không giống những gì tôi nghĩ!

Tại sao ta không gào thét đòi tôi bồi thường danh dự?

Thái độ này lại tôi cảm thấy vô cùng áy náy.

“Làm sao mà bỏ qua ? Hay là để tôi đưa tiền cho nhé?”

Vừa , tôi vừa định bước xuống giường.

Ai ngờ chân mềm nhũn, suýt nữa ngã nhào xuống đất.

Một cánh tay rắn chắc lập tức vòng qua eo tôi, đỡ tôi một cách vững vàng.

Giọng khàn khàn của vang lên:“Em… không định mặc đồ vào trước à?”

Tôi cúi xuống .

Tôi cúi xuống .

Hay lắm, hoàn toàn không mảnh vải che thân!

Cùng lúc đó, một sự thật khác ập đến trong đầu tôi.

Tối qua chúng tôi thực sự đã chuyện ấy.

Chỉ vừa bước xuống giường một bước thôi mà tôi đã cảm thấy cơ thể không ổn rồi.

“Trời ạ, giống như bị đánh thành bánh bông lan luôn.”

May mà ta không nghe thấy tiếng lẩm bẩm của tôi.

Anh hắng giọng:

“À đúng rồi, Giang Ngôn là ai ?”

Tôi cứng đờ người.

“Đêm qua em cứ gọi tên ta, còn bảo ta nhẹ nhàng một chút… Anh ta là trai cũ của em à?”

Tôi ôm mặt.

Tối qua tôi mất mặt đến sao?

“Không, chỉ là một người chẳng quan trọng gì. Anh đừng bận tâm.”

Tôi chẳng buồn nhúc nhích, nằm phịch lại xuống giường.

Anh chàng đẹp trai dường như rất tự nhiên.

Mới ngủ với nhau một lần mà đã ôm tôi như thể quen thuộc lắm.

Nhìn khuôn mặt điển trai của ta, tôi bất giác nhớ lại dáng vẻ tối qua khi ta rung —đôi mắt ửng đỏ, hơi thở dồn dập.

Tôi chưa từng “chơi” với đàn ông trước đây, giờ phát hiện ra cũng khá thú vị.

Cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể ta, tôi cũng bắt đầu dao .Ai đã ăn mặn rồi còn quay về ăn chay nữa chứ?

Anh ta vùi mặt vào xương quai xanh của tôi, khẽ hỏi:“Em tên là gì?”

Tôi cắn môi, giọng run rẩy:“Hứa Ninh…”

“Ninh Ninh, tối qua em ở trên, hôm nay đến lượt , không?”

Tôi khẽ đẩy ta ra, hỏi lại:“Anh còn chưa tên mình là gì.”

Anh cúi xuống, hôn tôi, khẽ thì thầm bên tai:“Lộ Trừng.”

7

May mà hôm nay là cuối tuần, tôi không phải đi .Lộ Trừng, không biết đã “nhịn” bao lâu, kéo tôi quấn quýt suốt cả ngày.

Đến cuối cùng, tôi thực sự kiệt sức, không còn chút sức lực nào nữa.

Tôi vừa khóc vừa van xin ta chậm lại, nhẹ nhàng hơn.

Lộ Trừng cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên lưng tôi để trấn an.

Nhưng tác của lại càng mạnh bạo hơn.

Sau khi kết thúc, bụng tôi đói đến mức kêu “rột rột”.

May mà ta vẫn còn chút lương tâm.

Anh rằng ban đầu định nấu ăn cho tôi, tủ lạnh nhà tôi trống trơn.

Vậy nên gọi đồ ăn giao đến.

Lộ Trừng ngồi cạnh giường, vừa đút tôi ăn vừa hỏi:

“Giờ thấy sao rồi? Còn khó chịu không?”

Tôi trừng mắt :“Tôi ngủ với một đêm, ngủ tôi cả ngày, thế là hòa.”

Anh xoa đầu tôi:“Như thế em vẫn thiệt, lần sau để em ngủ lại tôi nhé.”

Thật lòng mà , tôi vẫn chưa nghĩ ra cách xử lý mối quan hệ đầy phi lý này.

Vì thế, tôi không gì, chỉ cúi đầu ăn cơm.

Khi rời đi, Lộ Trừng xin WeChat của tôi.

Anh nếu tôi có vấn đề gì, cứ tìm .

Tôi nghĩ một lúc, rồi lưu dưới tên “Máy bơm kem”.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...