Nhát gan sợ chết, nhu nhược vô năng, tuyệt đối không ra chuyện nhục con nhà lành như .
Chẳng lẽ... chuyện này có liên quan đến Cố Tuần?
4
Đời này ta với Vương Bỉnh Nghĩa đã chẳng còn liên quan, sự sống c.h.ế.t của hắn ta, ta không quan tâm.
Vì thế cũng không tra xét sâu.
Ngày sinh thần của Công chúa, ta theo xe ngựa của Tướng quân phủ cùng đến.
Thân phận kế nữ thấp kém, những tiểu bối trong phủ không muốn đi cùng xe với ta, vì Cố Tuần có mặt nên không ai dám đưa ra dị nghị.
Đến hoàng cung họ vội vã nhảy xuống xe kết đi vào, bỏ ta lại đằng sau phía xa xa.
Chớp mắt chỉ còn lại ta và Cố Tuần.
"Y phục mới may à?"
Thường ngày xiêm y ta mặc đều là vải thừa người trong phủ chọn còn dư lại, kiểu dáng đơn điệu, màu sắc cũng già nua.
Ta không định bộ này là mẫu thân đặc biệt dùng tiền riêng mua cho ta để ta đi câu một “tế tử rùa vàng”.
Ta gật gật đầu.
Hắn cong khóe môi: "Màu hồng, rất hợp với muội."
Lời khen ta đỏ mặt.
Hắn thong thả đi sau lưng ta, đợi đến cửa Công chúa phủ, mới dặn dò: "Trong lúc dự dạ yến, phải an phận một chút."
Ta vừa định phản bác, có lúc nào mà ta không an phận đâu.
Thì nghe hắn : "Trong cung không giống ngoài cung, nếu có kẻ nào bắt nạt muội cũng không cần phải để bản thân chịu tủi thân đâu, cứ ghi nhớ lại, về ta sẽ đòi lại công bằng cho muội. Gặp chuyện đừng hoảng, có ta lo liệu."
Giọng trầm thấp.
Làm yên lòng ta.
Vừa vào Công chúa phủ, đã nghe thấy tiếng ly vỡ.
Theo đó là mấy tên nô bộc từ trong phòng chạy ra, sắc mặt hoảng hốt.
"Mau dọn dẹp đi, hôm nay tâm trạng Công chúa không tốt, tất cả phải nghiêm túc hầu hạ!"
Tâm trạng không tốt?
Hoàng đế thiết yến riêng để chúc mừng sinh nhật nàng ta, quanh các Công chúa khác gì có đãi ngộ này.
Thế mà còn tâm trạng không tốt?
Ta để tâm, sai người đi dò hỏi.
Không lâu sau đã có kết quả.
Nghe là hôm qua Thái tử đến, ra lệnh đầu độc c.h.ế.t con ch.ó Công chúa nuôi bốn năm trời.
Tim ta thắt lại dữ dội.
"Có dò ra nguyên do không?"
Nha hoàn lắc đầu: "Chính vì không có nguyên do nên Công chúa mới nổi giận."
Thoáng có một suy nghĩ lướt qua, lập tức bị ta phủ nhận.
Đột nhiên tiền đường truyền đến một trận xôn xao.
Có người khẽ kêu: "Thái tử điện hạ đến!"
Mọi người có mặt đều đi qua hàn huyên với Thái tử.
Ta trốn ở góc, quyết tâm đời này càng tránh xa hắn ta càng tốt.
Nhưng không ngờ vừa ngẩng đầu, đã chạm phải đôi mắt nóng bỏng kia.
Xuyên qua đám đông, tầm mắt hắn ta đáp xuống chính xác trên người ta.
Ánh mắt hắn ta như con mồi, đánh giá ta từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở môi ta, con ngươi lóe sáng.
Là dục niệm.
Ánh mắt này ta quá quen thuộc.
Kiếp trước hắn ta đều ta vô số lần như .
Chân tay ta lập tức lạnh toát, cảm giác bất an ấy lại trào dâng.
Bỗng tầm bị chắn ngang.
Cố Tuần đứng trước mặt ta.
"Đang gì ?"
Ta mím môi lắc đầu.
Cố Tuần xoay người về hướng ta vừa chăm : "Hắn ta không phải người muội có thể mơ tưởng tới đâu."
"Ta không có."
Sắc mặt nam nhân có vẻ không vui lắm, cứng nhắc đáp: "Vậy là tốt nhất."
Dạ yến còn chưa bắt đầu, một đám người tụ tập ngoài sân .
Thái tử đột nhiên đề nghị: "Chờ đợi khô khan thế này không khỏi quá nhàm chán, chi bằng so tài một phen để rèn luyện gân cốt đi?"
Người đến đều là bằng hữu đồng trang lứa, duy chỉ có Thái tử có thân phận tôn quý nhất.
Đương nhiên không ai phản đối.
Thái tử gọi cung nữ dặn dò vài câu, sau đó có người bưng bia và cung tên đến.
"Vậy so tài b.ắ.n cung có không? Nhưng chỉ b.ắ.n cung dường như hơi thiếu thú vị.”
Nói xong Thái tử quanh một vòng, cợt: "Ta thấy tứ muội của Tướng quân phủ có dung mạo thật là ngọt ngào, chi bằng lấy mỹ nhân vật cược, ai thắng thì để nàng đi theo người đó, như thế nào?"
Nghe , sắc mặt ta khẽ biến sắc.
Mọi người có mặt cũng đều có suy nghĩ riêng.
Trò chơi quý tộc lấy mỹ nhân vật cược là chuyện thường thấy, ta lại là kế nữ, bề ngoài chọn ta "phần thưởng" là thích hợp nhất.
Bạn thấy sao?