Ngọn lửa ấy như đang với ta rằng, hắn ta đã đến.
Chiến sự phương Bắc đã bình định. Thái tử cùng Tây Nam Vương mưu phản, có lực lượng quân đội của Tây Nam Vương kiềm chế, chiến trường Tây Nam giờ càng thêm căng thẳng.
Đội quân do kế phụ thống lĩnh, chiến tuyến quá dài, vô cùng mệt mỏi với chiến sự.
Trong cung hạ lệnh điều một lượng lớn quân mã từ phương Bắc, đồng thời phái Cố Tuần đi chi viện.
Nhưng không ai ngờ , ngay khi Cố Tuần chuẩn bị thu quân xuôi nam, người Hung Nô đóng quân gần đó đột nhiên tập kích. Thậm chí quân số còn vượt xa dự đoán. Cố Tuần bị tấn công bất ngờ, chỉ có thể quay trở lại thành.
"Thời điểm quá chính xác, vừa đúng lúc đợt quân trước rời đi, bọn chúng như thể đã biết trước thái của chúng ta!"
Mấy người ngồi trong trướng, ai nấy đều sắc mặt nghiêm trọng.
"Hiện tại lương thảo tiêu hao trong quân đã thiếu nghiêm trọng, ước tính cẩn thận chỉ có thể cầm cự thêm ba ngày."
"Vậy thì xông ra đánh một trận tới cùng với bọn chúng!"
"Lấy gì mà đánh, binh lực chênh lệch quá lớn, ra ngoài cũng là con đường chết!"
"Vậy cứ ngồi đây chờ c.h.ế.t đói à? Ngươi biết ăn thế nào với dân chúng toàn thành!"
Tranh cãi không ngớt, cuối cùng mọi người về phía Cố Tuần: "Cố Tiểu Tướng quân, ngài có kế sách gì không?"
"Lấy ít địch nhiều, đánh lén là thượng sách. Cướp gì thì cướp, g.i.ế.c ai thì ."
Ngoài ra, điều duy nhất có thể , chính là chờ đợi. Chờ trong cung điều binh tới chi viện.
Ban đầu, kế sách của Cố Tuần có hiệu quả. Người Hung Nô không ngờ quân Hán lại xuất binh cướp lương thảo vào ban đêm, quả thực đã thành công vài lần khi bọn chúng không phòng bị. Nhưng bọn chúng nhanh chóng tăng cường phòng thủ, khó lòng tìm cơ hội.
Thái tử nổi loạn, trong cung ốc còn không mang nổi mình ốc. Viện binh càng thêm xa vời. Quân đội không chống đỡ nổi, chỉ có thể mạnh mẽ tấn công.
"Hoán Nhi, ngày mai Ảnh Trầm sẽ đưa nàng rời khỏi quân doanh, khi chiến sự nổ ra, thừa lúc người Hung Nô không kịp trở tay sẽ đưa nàng ra khỏi thành."
Cửa thành không giữ , dân chúng ở đây tự nhiên cũng hung hiểm khó lường. Muốn bảo toàn tính mạng, chỉ có rời đi.
"Ta không đi."
"Nghe ta ." Cố Tuần nắm chặt vai ta: "Sau khi về kinh, đưa già trẻ trong phủ ra khỏi kinh thành. Trời có biến, nếu thật sự không thoát , khi Thái tử tìm đến nhớ phải giữ mình, đừng chuyện dại dột. Người còn, hi vọng còn."
Đáy mắt ta đã chứa đầy nước mắt: "Vậy còn chàng? Chàng đi cùng ta."
"Cố gia quân, chỉ có c.h.ế.t trận, không có đào vong."
Hắn lau nước mắt cho ta: "Nhưng ta sẽ vì nàng mà cố gắng sống, không để nàng phải thủ tiết."
12
Quân hào vang lên.
Ta tận tay khoác giáp cho Cố Tuần. Giống như mỗi lần trước khi xuất chinh, tổ mẫu trong nhà đã hàng ngàn vạn lần như thế.
"Chàng chết, ta quyết không sống một mình."
Cố Tuần dùng sức nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Một đường bình an."
Nói xong lập tức bước ra khỏi trướng.
Ảnh Trầm đi tới: "Cố tiểu thư, đến lúc phải đi rồi."
"Ta không đi đâu cả."
Nhìn bóng lưng Cố Tuần rời đi, "Hắn còn, thành còn, ta còn."
Vừa quay đầu vào trong trướng, đột nhiên cổ đau nhói, ta lập tức mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại, than trong phòng cháy rất mạnh, cảnh trí trong phòng lại vô cùng xa lạ.
"Hoán Nhi, lâu rồi không gặp."
Đồng tử co rút.
Là Thái tử!
Hắn ta mặc y phục kiểu dáng Cố gia quân, mặt bôi tro. Nếu không kỹ thì chẳng thể nhận ra là ai.
Thấy ta tỉnh lại, hắn ta bước tới : "Hoán Nhi ơi Hoán Nhi à, muội thật sự đã trưởng thành rồi. Đã sống lại, sao không tìm đến , có phải đối xử với muội không tốt?"
Tim ta như ngừng đập: "Ta không hiểu ngươi đang gì."
"Từ khi muội tiếp cận Công chúa, bắt đầu tra chuyện ta với Tây Nam Vương cấu kết, ta đã đoán ngươi cũng như ta, có ký ức kiếp trước. Cũng chỉ có muội, đã từng xem mật thư đó."
Hắn ta chậm rãi vuốt tóc ta: "Muội điều tra , không trách muội. Cô vốn muốn phản, tiện nhân Tả Ngưng kiếp trước c.h.ế.t muội, sẽ khiến Tả gia đời đời kiếp kiếp phải đền mạng cho muội. Thái tử không thể g.i.ế.c Tả gia, không Thái tử nữa. Dù không phải Thái tử, vẫn có thể đoạt thiên hạ này!"
Bạn thấy sao?