Hóa Ra Anh Vẫn [...] – Chương 4

Là Tạ Tùy.

Anh ấy chăm tôi vài giây, rồi bế ngang tôi lên, đặt vào trong xe.

Về đến chỗ ở.

Tạ Tùy dịu dàng, đút cho tôi uống thuốc giải rượu.

“Giang Yến ong bướm không đàng hoàng, còn coi em như kẻ thế thân.”

“Anh vừa chung hơn, vừa giàu hơn hắn, không chọn , em lỗ nặng rồi đấy.”

Anh ấy ngồi bên mép giường, vừa trừng vừa nhẹ nhàng véo hai má tôi đã đỏ bừng vì sốt, cứ thế lẩm bẩm một mình.

Từng câu, từng câu.

Ánh mắt đượm buồn và mong manh.

“Em đang nắm giữ bí mật gì của sao?”

“Sợ ma không dám xem phim kinh dị?” Hay là “Kén ăn, không thích rau xanh?”

“Đồ lừa đảo nhỏ, sao em lại không cần nữa?”

Tôi say đến mức không còn ý thức.

Lý trí bị cồn cướp sạch.

Cứ ngỡ mình đang quay lại vài năm trước, khi còn ấy.

Mở mắt ra, nhõng nhẽo đòi sờ cơ bụng .

Tạ Tùy ngoan ngoãn vén áo lên.

Mặc cho tôi vừa sờ vừa nắn.

Giọng mềm mại đến mức không thể tin : “Em , em không biết nhớ em đến mức nào đâu.”

19

Sau sáu năm, cách gọi thân mật ấy lại vang lên.

Đám suy nghĩ hỗn loạn trong đầu tôi lập tức bị xé toạc.

Bàn tay tôi khựng lại.

Lý trí quay về.

Thật ra tôi có thể mượn rượu để buông thả một lần.

Có thể không chút do dự ôm lấy , hôn .

Nhưng tôi không dám.

Tôi sợ sẽ lại gieo cho một tia hy vọng.

Dù chỉ là một chút.

Nếu đã muốn khiến tuyệt vọng, thì phải đến cùng.

Không để lại bất kỳ đường lui nào.

, tôi vươn tay, vòng qua cổ , tác như muốn hôn.

Ngay sau đó, tôi khẽ gọi tên một người đàn ông khác.

Cảm giác ấm áp tức khắc tan biến.

Tạ Tùy giữ chặt lấy vai tôi, không để tôi đến gần.

Lông mi run lên, khó khăn hỏi:

“Anh là ai?”

“Giang Yến.”

“Vậy còn Tạ Tùy?” Anh lại hỏi.

“Tôi không quan tâm đến ta.”

Sau một hồi im lặng kéo dài.

Tạ Tùy chậm rãi đứng dậy.

Ánh sáng trong đôi mắt đen láy dần dần lụi tắt.

Chỉ còn lại tro tàn lạnh lẽo.

Đôi mắt đỏ rực đầy đáng sợ, từng chữ như nghiến qua kẽ răng:

“Tôi hận em đến chết.”

Nói rồi, đẩy cửa, bỏ đi.

20

Tôi giả vờ như mình tỉnh táo.

Đứng dậy, định rời đi.

Đêm khuya tĩnh mịch.

Ánh đèn neon từ những tòa cao ốc gần đó hắt lên ban công rộng lớn.

Tạ Tùy chống khuỷu tay lên lan can.

Mặt trong cổ tay vẫn là hình xăm con bướm.

Dưới ánh sáng lập lòe, một con thiêu thân xẹt ngang.

Cơn gió lạnh hòa cùng làn khói thuốc trắng xám, cuộn lên chầm chậm.

Người đàn ông kiêu hãnh ấy ngửa mặt, cắn điếu thuốc.

Nhìn tựa như một cảnh phim nghệ thuật mang gam màu trầm buồn.

Lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt lộ ra sự mỏi mệt.

“Nghi Điệp, cũng có lòng tự trọng, cũng có kiêu hãnh của riêng mình.”

“Anh rất mệt rồi. Sắp không chịu nổi nữa.”

Sáu năm qua, hận đến tận xương tủy.

Nhưng đồng thời, cũng ngày càng khắc cốt ghi tâm.

Tạ Tùy thở gấp, nghiến răng, lật ngửa quân bài cuối cùng.

“Hôm nay nếu em bước ra khỏi cánh cửa này, sẽ không em nữa.”

Tầm mắt dần dần nhòe đi.

Rõ ràng đây là câu trả lời tôi muốn nghe.

Vậy mà mắt lại không kiềm đỏ lên.

Tôi cắn chặt môi, đầu ngón tay bấu sâu vào lòng bàn tay.

Cảm chìm trong tuyệt vọng đến cực hạn.

Im lặng vài giây, tôi buông nhẹ một câu, dập tắt hoàn toàn hy vọng cuối cùng của ấy.

“Như thì tốt.”

Lúc mở cửa rời đi.

Phía sau vang lên tiếng gào thét điên cuồng của Tạ Tùy.

“Cô nhớ đấy! Lần này tôi thật sự không cần nữa!”

Tôi không quay đầu lại.

21

Tại buổi tiệc từ thiện.

Ánh đèn lộng lẫy, yến tiệc xa hoa, khách khứa đông đúc.

Giới doanh nhân quyền lực và những minh tinh hàng đầu hội tụ một chỗ.

Giang Yến tuyên bố về việc chúng tôi sắp kết hôn.

Mọi người đều chúc mừng.

Chỉ có Tạ Tùy đứng trong góc, ánh mắt hờ hững liếc qua, gương mặt không cảm .

Tôi giữ nguyên nụ chuẩn mực, để mặc Giang Yến nắm tay, nâng ly rượu hướng về phía ấy từ xa.

Đám cưới đội ngũ chuyên nghiệp lo liệu, từ địa điểm tổ chức, danh sách khách mời, đến cả loại hoa đặt trên bàn tiệc.

Sau khi hoàn thành công việc, tôi chính thức nghỉ việc.

Lại một lần nữa, chuẩn bị dâu.

Mọi thứ đang diễn ra một cách hoàn hảo, không một chút sai sót.

Giang Yến đến xem tôi thử váy cưới, cợt: “Nếu ấy không đến, cưới em cũng không tệ.”

Tôi lạnh một tiếng.

“Anh có mạng để cưới, tôi lại không có mạng để gả.”

Thời gian từng chút một trôi qua.

Sát ngày cưới, công ty Giang thị trong nước bất ngờ xảy ra biến cố.

Một vài đối thủ cạnh tranh liên thủ chèn ép, muốn loại bỏ Giang thị khỏi thị trường.

Giang Yến bận đến mức không có thời gian thở, đám cưới chỉ có thể tạm hoãn.

Người ngoài đều đoán rằng, Giang thị đã rối loạn, cuộc hôn nhân này e rằng không thể thành.

22

Tôi vẫn thỉnh thoảng đi thử lễ phục cưới.

Hôm đó, tôi vô gặp Tạ Tùy trong một cửa hàng chuyên may đo âu phục.

Anh ấy bước đến, liếc bộ váy cưới cao cấp mà hai nhân viên đang cẩn thận nâng niu.

Ánh mắt lạnh lẽo như một lưỡi dao sắc lướt qua tôi.

“Cô vẫn còn mơ cưới Giang Yến à?”

“Một người phụ nữ nhẫn tâm như , giỡn tôi, nghĩ sẽ không phải trả giá sao?”

Anh ta thẳng thừng tiết lộ, việc Giang thị bị chèn ép là do ta ra lệnh.

“Cô muốn cưới hắn? Tôi cứ không để toại nguyện đấy.”

Tạ Tùy nhấn mạnh lần nữa, rằng ta đã buông bỏ, không còn tôi nữa.

Chỉ đơn giản là không muốn tôi có kết cục tốt đẹp.

Tôi thuận theo ý ta, khẽ cầu xin.

“Xin rộng lượng, buông tha cho tôi.”

Anh ta lạnh: “Không buông tha !”

Tên ngốc này.

Anh ấy không biết rằng, tất cả nhân vật trong cuốn sách này đều đang đi theo đúng kịch bản.

Vậy nên, dù có bất kỳ sự cố nào xảy ra.

Cốt truyện chính vẫn sẽ bằng một cách nào đó quay về quỹ đạo vốn có.

Quả nhiên.

Chẳng bao lâu sau, khủng hoảng của nhà họ Giang giải quyết.

Mọi thứ quay lại đúng trình tự.

Thời gian cuối cùng cũng đẩy đến ngày cưới.

23

Chiếc váy cưới rất đẹp, tà váy trắng muốt kéo dài trên nền đất, khi di chuyển tạo nên những đường cong mềm mại.

Ba thợ trang điểm cẩn thận chỉnh sửa cho tôi.

Vừa trang điểm xong, điện thoại đổ chuông, một số lạ gọi đến.

Tôi bắt máy, giọng lạnh lùng của Tạ Tùy truyền đến:

“Đừng nghĩ rằng hôm nay có thể đạt mong muốn của mình.”

“Lại khiến thất vọng rồi, nhân vật chính đang trên đường đến cướp hôn đấy.”

Anh ta còn ác ý bắt tôi đoán xem Giang Yến sẽ chọn ai.

Tôi không đáp lại, trong đầu lại nghĩ về một chuyện khác.

Do dự vài giây, tôi vẫn không nhịn mà mở lời:

“Tạ Tùy, trước khi hôn lễ bắt đầu, có thể đến ôm em một cái không?”

Đến cuối cùng rồi.

Chỉ cần một cái ôm, không quá đáng chứ.

Đầu dây bên kia, hơi thở của đột ngột cứng lại, nhịp điệu rối loạn.

Sau vài giây, giọng ta đầy căm hận:

“Cô nghĩ tôi là gì? Thật sự tưởng tôi không nỡ ra tay với sao? Ngay trong ngày cưới mà còn đòi ôm trai cũ, chơi ác thật đấy!”

Anh ta cho rằng tôi đang cợt với mình.

Không thể chịu nổi, ta dứt khoát cúp máy.

Tôi hít hít mũi, có chút tủi thân.

Tôi không có giỡn.

Chỉ là, đột nhiên nhớ đến hơi ấm trong vòng tay ấy mà thôi.

24

Lễ cưới bắt đầu.

Có lẽ nhờ Tạ Tùy âm thầm thúc đẩy, nữ chính đến sớm hơn dự kiến.

Cửa còn chưa kịp mở để tôi bước vào lễ đường.

Nhạc piano nhẹ nhàng lãng mạn bất ngờ bị ngắt.

Một giọng nữ vừa bướng bỉnh vừa đanh đá vang lên, dù cách cánh cửa vẫn có thể nghe rõ:

“Giang Yến, dám cưới người khác, tôi sẽ khiến cả đời này không thể tìm tôi!”

Thợ trang điểm và nhân viên đứng bên cạnh giúp tôi chỉnh váy cưới, cố nhịn , rõ ràng mặt ai cũng viết hai chữ “hóng kịch”.

Tôi cũng bất ngờ.

Tưởng rằng sẽ phải đi qua gần hết hôn lễ, đến lúc trao nhẫn mới có biến cố, ai ngờ lại cẩu huyết đến .

Không để ý đến những tiếng xì xào phía sau, tôi kiên nhẫn chờ.

Chẳng bao lâu, cửa đột nhiên bật mở, nữ chính bước ra.

“Để Giang Yến tự chọn đi.”

Cô ấy trừng mắt tôi một cái, sau đó chạy ra ngoài.

Giang Yến lập tức đuổi theo.

Bên trong lễ đường, khách mời ồ lên, cảnh tượng lập tức rối loạn.

Tôi xoay người, ngay lập tức ngửi thấy mùi khói thuốc nhàn nhạt.

Tạ Tùy vươn tay ra trước mặt tôi.

“Không bà hai nhà họ Giang rồi, giờ em đã chết tâm chưa?”

“Nếu không muốn tiếp tục trò cho thiên hạ, thì theo tôi đi.”

Anh ta cố tỏ ra bình thản, mặt mày u ám, giọng điệu cũng chẳng tốt đẹp gì.

Nhưng không nhận ra rằng, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng đã để lộ sự căng thẳng.

Tôi chăm .

Từng ánh mắt tỉ mỉ lướt qua từng đường nét trên gương mặt ấy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...