Trên đường rước dâu, tôi ghé vào nhà vệ sinh. Khi bước ra, cả đoàn xe đã biến mất không dấu vết. Điện thoại reo. Lục Doãn gọi đến, giọng anh có phần hoảng hốt: “Em đang ở đâu vậy?” “Em đang… bỏ trốn khỏi hôn lễ.” Tôi thản nhiên đáp. “Em ghét cưới anh đến thế ư?” Ở đầu dây bên kia, giọng anh xen lẫn ấm ức. Tôi nghẹn lời. Chẳng phải bấy lâu nay chính anh mới là người không buồn cưới tôi sao?
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?