1
“Cát Tiểu Tề… con rắn này là trai em hả?”
Cát Tiểu Tề ôm một hộp nuôi thú cưng trong lòng.
Bên trong hộp có một con rắn nhỏ toàn thân hồng nhạt, cuộn mình trên cành cây trang trí, lè lưỡi tôi chằm chằm.
“Đúng ! Anh ấy tên là Cát Dịch! Cô Cố, phải tin em!”
Đôi mắt tròn xoe của Cát Tiểu Tề chớp chớp tôi đầy mong đợi.
Tôi cúi xuống, đưa tay xoa đầu nhóc.
“Cô tin em mà, cảm ơn em đã luôn nghĩ đến .”
Đ/ọ.c fu,ll tạ*i p@age G(óc N/hỏ c.ủa T,uệ@ L!â.m
Là tôi quá ngây thơ, tin vào lời của một đứa trẻ mẫu giáo, dù con rắn này quả thực rất đẹp.
Ba của Cát Tiểu Tề đứng bên cạnh, có chút ngượng ngùng với tôi: “Cô Cố, đừng để ý, dạo này nó xem phim với mẹ nó nhiều quá. Nhưng nếu không phiền thì cứ nhận lấy con rắn này đi.”
Dạo này có bộ phim nào nam nữ chính là rắn à? Hình như không có nhỉ, chắc là mẹ nhóc đang ôn lại phim cũ rồi.
“À, không sao đâu, tôi rất thích con rắn này, cảm ơn em đã chuẩn bị quà tặng chu đáo như .”
Vừa , tôi vừa nhận lấy hộp nuôi từ tay Cát Tiểu Tề.
Nhìn vào đôi mắt đầy mong đợi của nhóc, tôi nào nỡ từ chối chứ?
Hơn nữa, con rắn nhỏ màu hồng này thực sự rất xinh đẹp, lời tôi là thật lòng đấy.
Khoảnh khắc xong câu đó, tôi như thể thấy đôi mắt con rắn này biến thành hình trái tim.
2
Tôi xách con rắn về nhà, đặt nó trên bàn đối diện giường ngủ.
Sau đó, chúng tôi bắt đầu màn nhau chằm chằm.
Tôi chưa từng nuôi rắn! Nó ăn gì, uống gì bây giờ?
Tôi lấy điện thoại ra tìm kiếm thông tin, khi kết quả hiện lên là phải cho nó ăn chuột con còn đang bú sữa, đầu tôi liền “ong” một tiếng rồi tắt máy.
Tôi đưa ngón trỏ nhẹ nhàng chọc vào hộp nuôi: “Này, ăn thịt sống có không? Chuột con thì… thực sự tôi không chịu nổi đâu.”
Con rắn nhỏ nhích về phía trước từ nhánh cây, lắc lư đầu nhẹ sang hai bên, trông giống như… đang dụi vào ngón tay tôi.
Xì… Con rắn này hơi kỳ lạ, sao lại có thể tương tác với tôi chứ?
Mặc dù ngoài miệng kêu ghét bỏ chuyện chuột con, tôi vẫn đặt hàng.
Bởi vì họ rằng cho ăn thịt sống thì không đủ dinh dưỡng.
Đã quyết định nuôi thì phải nuôi cho tốt.
Không thể phụ lòng Cát Tiểu Tề !
3
Vừa đặt hàng xong, chuông cửa nhà tôi vang lên.
Là thân nhất của tôi, đại bảo bối Mạnh Đào đến chúc mừng sinh nhật tôi đây!
Tôi vui vẻ chạy ra mở cửa.
Đ(ọc fu_ll tạ!i p#age Góc, Nhỏ@ c.ủa T.uệ~ L,â*m
Cô ấy xách theo đống túi lớn túi nhỏ đựng đồ ăn, rồi ôm chặt lấy tôi.
“Chúc mừng sinh nhật, Cố của tôi! Chúc năm nay nhất định thoát ế!”
Tôi nằm trên vai ấy thở dài: “Cậu đừng nữa, học sinh của tôi mấy hôm trước bảo đến sinh nhật tôi sẽ giới thiệu trai nó cho tôi, kết quả hôm nay lại tặng tôi một con rắn bảo là nó.”
Cô ấy ngẩn ra hai ba giây rồi bật sảng khoái: “Cũng hay đấy, biết đâu một ngày nào đó con rắn này lại biến thành người thì sao?”
Nói thật thì, cũng không phải là độc thân không tốt.
Chỉ là tôi đã độc thân suốt hai mươi lăm năm rồi, thực sự rất muốn nếm thử chút đau khổ của !
Chưa nếm thử nỗi khổ , rượu mà Mạnh Đào mang đến thì tôi đã uống hết sạch.
Hậu quả là trí nhớ của tôi dừng lại ở chỗ tôi vẫn đòi uống thêm, còn ấy thì kéo tôi lên giường bắt tôi đi ngủ.
Và cứ như lặp đi lặp lại.
Tôi rúc vào ấy, nhõng nhẽo: “Ôm tôi ngủ đi mà, ôm sinh nhật ngủ một năm sẽ may mắn lắm đó!”
Cánh tay ấy chạm vào tôi dưới lớp chăn, cảm giác trơn mát lạnh khiến tôi tỉnh táo đôi chút.
Sao cơ thể ấy lại lạnh thế này?
“Được , ôm ngủ đây.”
Cứu với!
Tại sao trên giường tôi lại có một người đàn ông?!
Bảo bối Mạnh Đào của tôi đâu rồi?
Nhưng mà…
Giọng của ta cũng hay đấy chứ.
4
Hay cái đầu tôi chứ!
Vấn đề là có một người đàn ông đang nằm trên giường tôi!
Tôi cuống cuồng mò mẫm bật đèn ở đầu giường, lại vô bật cả đèn trần của căn phòng.
Tôi bị thương ở mắt từ nhỏ, rất sợ ánh sáng mạnh.
Chưa kể cái đèn trần này, tôi lười thay cũng gần như chưa bao giờ bật lên.
Ánh sáng đột ngột khiến mắt tôi đau nhói, nước mắt lập tức trào ra.
Một bàn tay lạnh buốt từ phía sau đặt lên mắt tôi, giảm bớt phần lớn sự khó chịu.
“Lần sau bật đèn từ từ thôi, bị chói rồi kìa?”
Không phải chứ? Tôi bật nhầm đèn còn không phải tại sao?
Đ_ọc fu.l,l t@ại pa^ge G(óc N*hỏ, c.ủa T^uệ! L,âm~
Tôi muốn gạt tay ta ra lại sợ ta chọc mù mắt tôi mất.
“Này… Anh xâm nhập nhà riêng bất hợp pháp đấy! Là phạm pháp đó! Tôi học Taekwondo rồi, bây giờ đi đi thì tôi coi như chưa từng đến!”
Anh ta khẽ sau lưng tôi, tay còn lại dường như đang với lấy thứ gì đó.
“Rõ ràng là đưa tôi về nhà mà, vừa rồi còn nằng nặc đòi tôi ôm ngủ, lúc đó đâu có thái độ này?”
Gì mà tôi đưa ta về nhà chứ, lý do vi phạm pháp luật mà cũng bịa ra hoa mỹ thế này sao?
Khoan đã…
Tôi lập tức nhớ đến con rắn nhỏ màu hồng kia.
“Anh… Anh … Đừng với tôi là, chính là con rắn đó, cũng đừng với tôi, tên là…”
Tôi định thốt lên cái tên Cát Dịch.
Nhưng lỡ như ta là kẻ xấu thì chẳng phải tôi lộ hết bí mật rồi sao?
“Ừ, Cát Dịch.”
Tôi: “…”
Tôi uống nhiều quá rồi, lần sau nhất định phải uống ít lại thôi.
Lúc ta trả lời câu này, tôi có thể cảm nhận hơi thở của ta phả vào sau tai mình, da gà nổi hết cả lên.
Vừa sợ vừa nhột.
“Chát” một tiếng, tay ta đang che mắt tôi buông lỏng ra.
Anh ta tắt đèn trần và bật đèn ngủ bên giường.
Dù , tôi vẫn phải mất một lúc mới thích nghi lại .
Sau khi buông tay, tôi vẫn quay lưng về phía ta, không dám xoay lại.
Nói thật thì, một con rắn nhỏ tôi còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nếu tôi quay đầu lại mà thấy một con rắn còn to hơn cả mình…
Thì tôi chắc chắn sẽ sợ đến mức ngất xỉu như Hứa Tiên mất thôi!
“Em cứ ngồi quay lưng như gì? Còn chưa mang dép nữa, chân em kìa, lạnh cả rồi.”
Sao con rắn này còn lắm lời hơn cả tôi !
Vừa định rút chân lên giường, tôi liền bị ta vòng tay qua eo kéo ngã xuống giường.
Anh ta chống người trên giường, cúi xuống tôi, khoảng cách vừa đủ để tôi rõ khuôn mặt ta.
Khi thấy rõ gương mặt ấy, hơi thở của tôi gần như dừng lại.
“Anh …!”
Anh ta nhướng mày: “Anh sao?”
Tôi hít sâu một hơi, sau đó cảm thán: “Đẹp trai quá!”
5
“Đẹp trai à? Anh còn sợ em không thích đấy.”
Tôi lập tức lắc đầu như trống bỏi, sao mà không thích chứ, rõ ràng là cực kỳ hợp gu tôi mà!
“Em vẫn giống y như trước.”
“Giống như trước là sao?”
Anh ta mà không đáp, rồi đỡ tôi ngồi dậy, để tôi đối diện trực tiếp với khuôn mặt ta.
Đôi mắt của ta rất đẹp, tựa như cất giấu cả dải ngân hà trong đó, khác xa với đôi mắt lúc nào cũng mờ mịt của tôi.
Tôi lấy hết can đảm: “Nói đi, … Sao lại biến thành người?”
Đ.ọ.c f,ull tại pag_e G#óc Nh(ỏ c,ủa Tuệ L@â.m!
Anh ta bật khẽ hai tiếng: “Cát Tiểu Tề không phải đã rồi sao? Anh đến để trai của em, mà Mạnh Đào chẳng phải cũng , biết đâu con rắn này lại biến thành người à?”
“OK, lý lẽ thì tôi hiểu, tôi không thể chấp nhận nổi chuyện một con rắn đột nhiên biến thành người đâu!”
Tôi dùng tay che mắt, để lại một khe nhỏ len lén ta.
“Anh không phải đột nhiên biến thành người đâu, mà là dần dần… Ừm.”
Tôi thực sự không muốn biết ta đã dần dần biến thành người thế nào!
Tôi vội đưa tay che miệng ta.
“Thôi rồi, dừng lại, tôi không có ý định đương với một con rắn đâu. Nếu không có chỗ nào để đi, thì có thể tạm thời ở lại đây.”
Vừa xong, tôi liền hối hận—một người đàn ông lớn như , không, là một người-rắn, sống cùng tôi dưới một mái nhà!
“Ừm!” Anh ta thoát khỏi tay tôi.
“Không nghĩ bậy! Phải ! Nhất định phải ! Bây giờ chính là người, chẳng phải rắn gì hết! Còn cái con rắn màu hồng hồng kia là cái gì , không có đâu! Em đừng hòng trốn khỏi !”
Anh ta kiên quyết tuyên bố, khuôn mặt đẹp trai không có lấy một điểm có thể khiến tôi từ chối.
Được rồi, tôi thừa nhận, tôi không thể từ chối một người đẹp trai như . Nhưng mà!
“Vậy… tôi đồng ý để tạm thời ở lại đây?”
6
Những ngày sau khi Cát Dịch ở nhà tôi, hầu hết thời gian ta đều duy trì hình dạng rắn, chỉ buổi tối lúc tôi đi về mới biến thành người đón tôi.
Cuộc sống vẫn cứ trôi qua một cách bình thường, chỉ là có thêm một đôi đũa trên bàn ăn, ta cũng không gì quá đáng.
Nhưng rồi, vào một buổi sáng nọ, khi tôi đến trường mẫu giáo đi …
Tại phòng bảo vệ!
Tôi đứng trước cửa sổ kính, há hốc miệng mà không nên lời.
Người đàn ông mặc áo sơ mi hồng, cổ áo mở đến cúc thứ ba, chân dài vắt lên bàn đầy ngạo nghễ.
Các giáo viên đi ngang qua đều khe khẽ bàn tán, rằng nhân viên bảo vệ mới này đẹp trai đến mức có thể debut luôn .
Nếu không phải vì chiếc đuôi rắn đang quấn lấy bình giữ nhiệt để uống trà kỷ tử kia, thì chắc tôi cũng sẽ nhập hội tán dương mất.
Tôi lao vào phòng bảo vệ, khóa cửa lại rồi trốn vào góc khuất tầm .
“Anh vào đây bằng cách nào ?!”
Cái đuôi rắn đang quấn trên ghế nhanh chóng rụt lại.
Cát Dịch xoay chìa khóa trong tay một cách lười biếng: “Hiệu trưởng trông như một cái dùi cui chống bạo , rất có khí thế trấn giữ trường học, thế là nhận vào thôi~”
Khi câu đó, mắt ta hơi nheo lại, khiến tôi có cảm giác rất muốn đánh ta.
Bạn thấy sao?