Hóa Ra, Anh Chỉ Đợi Tôi Chủ Động Tôi đã thầm yêu vị hôn phu của chị gái suốt 4 năm. Trong lễ đính hôn của họ, chị lại… biến mất. Tôi lấy hết can đảm bước đến, khẽ kéo vạt áo của Thịnh Dương: “Em cũng họ Nguyễn, nếu được… để em làm vị hôn thê của anh, được không?” Anh cúi xuống nhìn tôi, bật cười đầy hứng thú: “Em gái à, vị hôn thê của anh thì phải hôn, phải ôm đấy, em làm được không?” Tôi mím môi, gật đầu: “Được.” Sau khi kết hôn, nhìn người đàn ông đang cần mẫn giặt đồ cho mình, tôi nói nhỏ: “Em cảm thấy… anh đã có âm mưu từ lâu rồi.” Thịnh Dương ngẩng lên: “Bảo bối à, thông minh lắm.”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?