Hóa Ra Anh Chỉ [...] – Chương 2

5

Tôi không còn tâm trạng nào để tiếp tục chuẩn bị cho hôn lễ, giao toàn bộ việc này cho đội ngũ chuyên nghiệp.

Đã quyết định bỏ trốn khỏi đám cưới, tôi cũng sẽ không tiếp tục việc ở công ty của Giang Lăng nữa.

Từ lâu, đã có một công ty lớn mời tôi sang H thị, vì Giang Lăng, tôi đã ở lại.

Giờ thì chẳng còn lý do gì nữa.

Nửa năm trước, tôi từng nhắn hỏi: 【Lời đề nghị của còn hiệu lực không?】

Nhắn xong lại lập tức thu hồi, hy vọng phía bên kia không để ý.

Đúng là đầu óc tôi u mê, sau ngần ấy thời gian, chắc họ đã tìm ứng viên phù hợp rồi.

Không ngờ người đó lại trả lời bằng một dấu chấm hỏi.

L: 【Tôi thấy tin nhắn rồi, sao lại thu hồi?】

L: 【Đối với thì mãi mãi còn hiệu lực.】

L: 【Thật không? Đừng tôi đấy nhé.】

L: 【Không phải sắp kết hôn sao? Hay là công ty Giang Lăng sắp sản rồi, không trả nổi lương?】

L: 【Sao không trả lời?】

L: 【Thôi, tôi không hỏi nữa, chưa?】

L: 【Hay là tôi bị chặn rồi?】

L: 【Không thấy à? Tôi là còn hiệu lực!】

Tôi vội vàng trả lời: 【Là thật.】

Tôi không trả lời thêm bất kỳ câu hỏi nào liên quan đến chuyện riêng tư của mình, chỉ cùng ta bàn về hợp đồng và các thủ tục cần thiết.

L: 【Công ty của Giang Lăng thật sự sắp sản sao?】

Câu hỏi này không trách ta, bởi tôi đã ở công ty của Giang Lăng nhiều năm.

Vì mối quan hệ với ấy, mức lương của tôi vẫn giữ nguyên như nhân viên mới vào, chưa từng điều chỉnh.

Tôi không muốn phiền Giang Lăng, nên cũng chưa bao giờ đề cập.

Giờ nghĩ lại, đúng là nực .

Trước đây, để chuẩn bị cho đám cưới, tôi đã xin nghỉ hai tháng.

Nhân dịp này, tôi đến công ty của Giang Lăng để thủ tục nghỉ việc.

Theo quy định, đơn nghỉ việc cần chữ ký trực tiếp của Giang Lăng.

Nhưng vì gần đây bận đến phát điên vì tìm Diệp Tinh Tinh, toàn bộ công việc đều giao lại cho trợ lý.

Hiện tại, cũng chưa về công ty.

Thuận lợi ký xong đơn từ chức.

Ra khỏi văn phòng, thư ký của Giang Lăng lại bắt đầu buông lời mỉa mai:

“Thật ghen tị với một số người, trèo cao thành phượng hoàng, bà chủ rồi, không cần việc cũng có người nuôi.”

Những người khác cũng phụ họa.

Khi còn việc, họ đã cho rằng tôi chỉ là một bình hoa, mọi thứ đều dựa vào Giang Lăng.

Bây giờ họ càng mong tôi rời đi càng sớm càng tốt.

Trước đây, tôi luôn tự tin rằng mình không gì sai, mối quan hệ giữa tôi và Giang Lăng là bình đẳng, chẳng cần giải thích.

Ngay cả khi mối quan hệ này kết thúc, tôi cũng không nợ ấy điều gì.

Nhưng bây giờ, tôi không muốn nhịn thêm nữa:

“Vừa nãy tôi đã nộp bằng chứng về việc biển thủ công quỹ và nhận hối lộ cho trợ lý tổng giám đốc rồi. Cô tự lo liệu đi.”

“Không thể nào?!”

Trước vẻ mặt tuyệt vọng của ta, trợ lý tổng giám đốc với sắc mặt khó coi đã gọi ta vào phòng việc.

Chờ đợi ta không chỉ là việc bồi thường tiền, mà còn là án tù.

Những người khác như chim sợ ná, không dám thẳng vào tôi nữa.

Tôi rời khỏi công ty với tâm trạng thoải mái.

Còn mười một ngày nữa.

Giang Lăng sẽ không đến công ty, từ giờ đến trước ngày cưới, ấy sẽ không biết tôi đã nghỉ việc.

Đến khi phát hiện ra, tôi đã không còn ở thành phố A nữa.

6

Những ngày tiếp theo, tôi giả vờ ra ngoài bận rộn chuẩn bị cho đám cưới, thực ra là đã bắt đầu việc ở H thị.

Tình không phải là tất cả với tôi.

Theo quan điểm của tôi, hành như Diệp Tinh Tinh, dễ dàng lấy mạng sống để đánh đổi , thật là ngu ngốc.

Vì một người đàn ông mà sống chết, có đáng không?

Diệp Tinh Tinh vẫn chưa về, Giang Lăng cũng không còn sốt ruột tìm kiếm nữa, như thể đúng như , để ấy tự thông suốt.

Nhưng tôi biết, họ vẫn liên lạc với nhau hàng ngày.

Mỗi khi tôi ra ngoài, Giang Lăng sẽ gọi điện cho ta.

Diệp Tinh Tinh hết lần này đến lần khác xác nhận rằng Giang Lăng sẽ chọn ta.

Ban đầu, chỉ im lặng, sau đó dần dần trở thành đồng thuận, kiên nhẫn trấn an ta để mang lại cảm giác an toàn.

Tôi không ít lần nghe thấy rằng chắc chắn sẽ chọn Diệp Tinh Tinh.

Lúc đầu, tim tôi đau như bị xé rách, tôi tự hành hạ mình, nghe đi nghe lại để nhận ra sự thật, để không còn mong đợi gì ở Giang Lăng nữa.

Tiếng chói tai của Diệp Tinh Tinh qua điện thoại như đang chế giễu tôi không biết lượng sức mình.

Cuối cùng, ngày trước lễ cưới cũng đến.

Đồ đạc của tôi đã thu dọn xong, sẵn sàng cho việc rời đi.

Giang Lăng chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ rời bỏ .

Trước đây, khi thấy tôi thu dọn đồ, tôi chỉ lấy cớ rằng đang đổi sang đồ mới, chẳng mảy may nghi ngờ.

Điều đó chứng minh chưa từng để tôi trong lòng.

Sau một cuộc gọi khác với Diệp Tinh Tinh, Giang Lăng đi xuống tầng, thấy tôi thì có chút lúng túng:

“Hạ Hạ, em về từ khi nào ?”

Tôi bình thản trả lời: “Vừa mới thôi, sao thế?”

“Không có gì.”

Khi Giang Lăng thở phào nhẹ nhõm, tôi bất ngờ hỏi:

“Anh có định bỏ lại em một mình như lần trước không?”

Cơ thể Giang Lăng cứng lại, vẻ mặt thoáng qua sự không tự nhiên.

“Hạ Hạ, đã rồi, hôm đó là vì Tinh Tinh bị bệnh phải nhập viện.”

“Đừng suy nghĩ nhiều, đây là đám cưới của chúng ta, sao có thể bỏ em một mình ?”

Anh càng nhấn mạnh, càng chứng tỏ đang che giấu ý nghĩ thật sự trong lòng.

Nói đến cuối, như đang tự lừa chính mình.

Tôi hỏi tiếp: “Tinh Tinh vẫn chưa về, hay là mình dời ngày cưới lại vài hôm?”

“Không !”

Giang Lăng gần như phản xạ từ chối ngay lập tức.

Nhìn thấy ánh mắt đầy nghi ngờ của tôi, vội giải thích:

“Tinh Tinh không còn là trẻ con nữa, không cần để ý ấy, không chừng ngày cưới ấy sẽ tự xuất hiện.”

Rồi hai người cùng nhau bỏ trốn sao?

Đến giờ vẫn không chịu thật, tôi thật sự không hiểu mình còn mong đợi điều gì.

Tôi không phải không thể sống thiếu , tại sao cứ nhất định phải khiến tôi bẽ mặt?

Giang Lăng ôm lấy tôi: “Bà xã, em có phải lo lắng trước khi cưới không?”

Tôi đã tích góp đủ sự thất vọng, chỉ lạnh nhạt đáp: “Có lẽ là .”

“Ngày mai có thể cưới em rồi, thật sự rất vui.”

Ngày mai tôi có thể rời xa rồi, tôi cũng rất vui.

Giang Lăng tựa đầu lên vai tôi, khiến tôi không biểu cảm của .

Niềm vui này thật sự là vì cưới tôi sao?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...