Em của Giang Lăng rất ghét tôi, chưa bao giờ cho tôi một nét mặt dễ chịu.
Ngày đính hôn, chỉ một cú điện thoại đã gọi Giang Lăng đi, chỉ để tôi bẽ mặt.
Tôi nhẫn nhịn từng chút một.
Nhưng một tháng trước khi tôi kết hôn, ta bỏ nhà ra đi.
Nghe cuộc trò chuyện trong điện thoại, tôi mới biết mình đã sai lầm đến mức nào.
Họ vốn không phải em ruột!
Cô ta trong điện thoại bắt Giang Lăng phải lựa chọn.
Giang Lăng không gì, tôi đã biết câu trả lời.
Lần này, tôi không muốn nhịn nữa.
1
Tôi sắp kết hôn với Giang Lăng.
Nhưng em ấy lại không đồng ý, nhiều lần rối.
Lần này ta để lại một mẩu giấy rồi bỏ nhà ra đi để phản đối.
Giang Lăng vì tìm ta mà gần như lật tung cả thành phố A.
Nhưng không có chút tin tức nào.
Giang Lăng lo đến phát điên.
Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của , tôi khuyên: “Anh mấy ngày nay không ngủ rồi, nghỉ một chút đi. Biết đâu khi thông suốt, ấy sẽ tự về.”
Giang Lăng mệt mỏi gật đầu.
Sắp xếp cho xong, tôi ra ngoài định đi xem địa điểm tổ chức đám cưới.
Để Giang Lăng đỡ phải lo lắng, tôi tự mình lo liệu mọi việc, ngày nào cũng bận rộn đến hoa mắt.
Ra khỏi nhà mới phát hiện quên mang chìa khóa xe, tôi vội quay lại lấy.
Mở cửa nhẹ nhàng vì không muốn Giang Lăng tỉnh giấc, không ngờ lại nghe tiếng gọi điện trong phòng.
Giang Lăng sốt ruột: “Tinh Tinh, em đang ở đâu? Sao không nghe máy?”
Trái ngược với , Diệp Tinh Tinh rất bình tĩnh, ta dường như đang tận hưởng cảm giác khiến lo lắng: “Anh, em hỏi lại lần nữa, chọn em hay chọn ta?”
Cô ta có ý gì đây?
Giang Lăng từ trước đến nay đâu lần nào không chọn ta?
Giang Lăng: “Em đừng loạn nữa! Mau về nhà đi!”
“Em không loạn! Giang Lăng, em cho biết, vào ngày cưới của hai người, em sẽ mặc váy cưới chờ đến rước. Nếu không đến, em sẽ chết!”
“Chúng ta là em!”
Diệp Tinh Tinh gào thét: “Không cùng huyết thống thì tính gì là em!”
Cái gì?! Tôi vốn nghĩ họ khác họ chỉ vì một người theo họ bố, một người theo họ mẹ.
Không ngờ họ lại không phải em ruột.
Thì ra lý do Diệp Tinh Tinh ghét tôi là vì tôi cướp mất Giang Lăng?
Trong phòng, cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.
“Anh chỉ coi em là em !”
“Vậy tại sao trong phòng bệnh, em hôn mà không tránh?”
Hóa ra ngày đính hôn, Giang Lăng nhận cuộc gọi và lập tức bỏ tôi để rời đi.
Trong khi tôi phải đối mặt với ánh mắt kỳ thị của mọi người, họ lại tự do hôn nhau trong phòng bệnh.
“Anh lấy Hạ Xuyên chẳng phải để che mắt thiên hạ sao?”
Tôi chỉ mong Giang Lăng mau chóng phản bác, rằng không phải, rằng cưới tôi vì tôi.
Nhưng điều tôi chờ lại là sự im lặng.
Tiếng mãn nguyện của Diệp Tinh Tinh vang lên: “Anh, em chờ đến rước em!”
Tim tôi như rơi xuống vực sâu.
Vậy tôi là gì?
Trong phòng vang lên tiếng , tôi sợ bị phát hiện, hoảng loạn rời khỏi đó.
Tôi từng nghĩ Giang Lăng cưng chiều Diệp Tinh Tinh là cảm của một người dành cho em .
Từng nghĩ ấy đối với tôi là có cảm thật sự.
Hóa ra tất cả chỉ là tôi tự mình đa .
Tất cả nguyên nhân là vì ấy Diệp Tinh Tinh, không phải tôi.
Giang Lăng cưới tôi chỉ để che đậy mối quan hệ không thể công khai của họ sao?
Quá khứ giữa chúng tôi chẳng đáng giá chút nào sao?
2
Giang Lăng là sếp của tôi.
Một lần đi tiếp khách, ấy uống say, chúng tôi đã xảy ra quan hệ ngoài ý muốn.
Tôi nghĩ người trưởng thành không cần phải để tâm quá nhiều, Giang Lăng lại khăng khăng muốn cưới tôi và bắt đầu theo đuổi tôi.
Anh ấy dịu dàng, tinh tế, vừa đẹp trai vừa giàu có, nên tôi đương nhiên đã xiêu lòng.
Trong công ty, tôi là trợ thủ đắc lực của .
Khi rời công ty, chúng tôi là một cặp đôi.
Nhiều người sau lưng rằng tôi vì muốn trèo cao mà không từ thủ đoạn, leo lên giường của Giang Lăng.
Giang Lăng lại rất kiên định, đó chỉ là một sự cố, bảo tôi đừng để tâm đến lời người khác.
Một lần trong phòng trà công ty, thư ký của Giang Lăng buông lời mỉa mai:
“Cô ta không phải dựa vào tổng giám đốc Giang thì sao? Nếu không nhờ thế, dựa vào ta mà phương án hoàn hảo ấy à?”
Bước chân tôi khựng lại, tôi chọn không đôi co với ta.
Không biết thế nào mà câu chuyện này truyền đến tai Giang Lăng.
Anh lập tức gọi thư ký tới xin lỗi tôi, còn trừ tiền thưởng tháng đó của ta.
Từ đó, không ai dám xấu tôi trước mặt nữa.
Dù những lời đồn bên ngoài vẫn không dứt, tôi không quan tâm.
Chỉ cần Giang Lăng tin tưởng tôi là đủ.
Nhưng chẳng lẽ tất cả đều là diễn kịch?
Vậy nên ấy nôn nóng muốn cưới tôi như , chẳng qua chỉ vì sợ mối quan hệ giữa và Diệp Tinh Tinh bị lộ, lấy tôi bình phong sao?
Thảo nào Diệp Tinh Tinh luôn khó dễ cho tôi, tôi là lườm nguýt, thẳng thừng tôi không xứng với Giang Lăng.
Còn Giang Lăng lần nào cũng bảo tôi nhịn, là do đã chiều chuộng Diệp Tinh Tinh quá mức, ấy vẫn còn trẻ, rất ngây thơ.
Nhưng nếu về tuổi tác, tôi còn nhỏ hơn Diệp Tinh Tinh một tuổi.
Đầu óc tôi rối bời, không biết phải đối mặt với hình hiện tại thế nào, cứ lang thang vô định.
3
Khi tôi lấy lại bình tĩnh và trở về nhà, Giang Lăng đã trở lại dáng vẻ dịu dàng thường ngày.
Người đàn ông trước nay chẳng bao giờ tay vào bếp lại hiếm hoi vào bếp nấu ăn.
Thấy tôi mở cửa bước vào, ấy nở nụ rạng rỡ:
“Em về rồi, mau nếm thử xem, đây là lần đầu nấu ăn đấy.”
Nếu là tôi của trước đây, có lẽ sẽ cảm đến rơi nước mắt.
Anh ấy kéo tôi ngồi xuống ghế:
“Xin lỗi, mấy ngày qua đã lơ là em.”
Rồi không biết từ đâu, lấy ra một bó hoa:
“Mong đại tiểu thư Hạ Hạ của tha thứ cho .”
Trước đây cũng , mỗi khi chọc giận tôi, đều mua hoa để dỗ dành.
Anh không biết vì sao tôi thích hoa, chỉ biết rằng mỗi lần nhận hoa, tôi đều rất vui vẻ.
Tôi cầm đũa gắp một miếng, món ăn quá mặn, đắng chát trong miệng.
Nước mắt tôi không kìm mà rơi xuống.
Giang Lăng luống cuống:
“Sao em khóc ? Có phải món ăn khó nuốt quá không?”
Tôi níu lấy tia hy vọng cuối cùng, hỏi :
“Liên lạc với Tinh Tinh chưa?”
Nếu thật với tôi, tôi sẽ tin rằng tôi.
Anh thở phào, không vào mắt tôi, nghĩ rằng tôi đang tự trách vì chuyện Diệp Tinh Tinh bỏ nhà ra đi.
“Chưa, chuyện này không phải lỗi của em, đừng suy nghĩ nhiều. Đợi ấy thông suốt rồi sẽ tự về thôi.”
Dối trá!
Việc tôi kỳ vọng vào Giang Lăng thật giống như một trò .
Giang Lăng, chúng ta kết thúc rồi, từ khoảnh khắc bắt đầu lừa dối tôi thì đã kết thúc rồi.
Nước mắt tôi không ngừng rơi: “Giang Lăng, tôi không muốn ăn món nấu nữa.”
Giang Lăng luống cuống lau nước mắt cho tôi: “Được rồi, rồi, sau này không nấu nữa, khó ăn đến thế sao?”
Ý của tôi là, tôi không muốn lấy nữa.
Không , thì cưới gì?
Tôi không phải là bàn đạp cho của hai người, tôi không vĩ đại như .
Tôi cũng không rẻ mạt đến mức biết sẽ bỏ trốn khỏi hôn lễ mà vẫn cố lao vào để bị nhục.
Tôi không còn tâm trạng để ăn tiếp, liền với Giang Lăng: “Tôi hơi mệt, đi ngủ trước đây.”
Giang Lăng gật đầu: “Được, em bận rộn lo chuyện đám cưới rồi, vất vả cho em.”
4
Về đến phòng, tôi để mặc nước mắt tự do tuôn rơi.
Tôi tự nhủ, chỉ cho phép bản thân buồn một ngày thôi, thất thôi mà, ai mà chưa từng trải qua.
Từ ngày mai, tôi sẽ sống vì chính mình.
Còn 20 ngày nữa là đến đám cưới, nếu Diệp Tinh Tinh muốn tôi bẽ mặt, tôi sẽ để mọi người thấy rõ ràng: dâu và rể cùng bỏ trốn, xem ai mới là người bẽ mặt.
20 ngày sau, tôi sẽ rời khỏi thế giới của Giang Lăng, không còn dây dưa vào mối cấm kỵ của họ nữa.
Dù sống chung nhà với Giang Lăng, chúng tôi luôn ngủ riêng phòng.
Giang Lăng là người truyền thống, trừ lần ngoài ý muốn đó.
Điều thân mật nhất giữa chúng tôi chỉ là một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, mà lại là do tôi chủ .
Khi đó, có chút lảng tránh, tôi còn nghĩ ngại ngùng.
Giờ nghĩ lại, không phải ngại, mà là không muốn hôn tôi.
Khi Diệp Tinh Tinh hôn , có tránh không?
Chắc là không, lần ở bệnh viện đâu có né.
Nếu không có lần say rượu ngoài ý muốn đó, có lẽ Giang Lăng đã ở bên Diệp Tinh Tinh rồi.
Vậy nên, người chen vào cảm của họ lại là tôi sao?
Nhưng người theo đuổi tôi là Giang Lăng, là khăng khăng muốn chịu trách nhiệm, khăng khăng muốn cưới tôi, khăng khăng khiến tôi rung .
Cuối cùng lại trách tôi chen ngang cảm của họ, bỏ trốn khỏi hôn lễ để tôi phải bẽ mặt.
Trong làn nước mắt nhòe nhoẹt, tôi thấy chiếc nhẫn cưới đặt trên bàn, lòng dấy lên cảm giác ghê tởm.
Ngày đính hôn, khi nhận điện thoại của Diệp Tinh Tinh, Giang Lăng không để ý đến lời tôi níu kéo, nhất quyết rời đi.
Anh từng ngón từng ngón gỡ tay tôi ra: “Tinh Tinh bị bệnh, đang ở bệnh viện. Ở đây em một mình cũng . Cô ấy không giống em, từ nhỏ đã yếu đuối, phải đến xem ấy thế nào.”
Vậy người mạnh mẽ thì đáng bị bỏ mặc mãi mãi sao?
Tôi chết lặng tiễn khách, sau đó gọi điện cho , muốn hỏi họ đang ở bệnh viện nào.
Nhưng điện thoại đổ chuông đến tự ngắt mà không ai nghe máy.
Đến tối, Giang Lăng mới gọi lại. Anh : “Tối nay ở bệnh viện với Tinh Tinh, không về .”
Tôi nghe thấy giọng Diệp Tinh Tinh nũng nịu: “Anh, em muốn ăn cam.”
Giọng cưng chiều của Giang Lăng là thứ tôi chưa từng nghe qua: “Được, bóc cam cho em.”
Tôi thậm chí không biết Giang Lăng biết bóc cam, trước đây toàn là tôi bóc cho ăn.
Lòng tôi chua xót đến mức không chịu nổi, tôi không nhịn mà chất vấn: “Giang Lăng, hôm nay là lễ đính hôn của chúng ta!”
Giang Lăng im lặng vài giây, rồi với giọng đầy áy náy: “Hôm nay là lỗi của , Hạ Hạ ngoan, không? Tinh Tinh bệnh rồi, không thể để mặc ấy . Mai bù đắp cho em.”
Điện thoại bị cúp máy.
Tối đó, tôi bóc rất nhiều quả cam, mỗi quả chỉ cắn một miếng rồi bỏ xuống, vì cam lần này đều quá chua.
Cam Diệp Tinh Tinh ăn chắc ngọt lắm.
Lý trí bảo tôi không nên so đo với ta, lòng tôi vẫn đau.
Hôm sau, Giang Lăng dẫn tôi đi mua nhẫn.
Nói là để bù đắp cho tôi.
Vừa bước vào tiệm, Giang Lăng đã chọn ngay một cặp nhẫn lộng lẫy, định trả tiền ngay lập tức.
Đột nhiên, như nhớ ra chưa hỏi ý kiến tôi.
“Em thấy mẫu này thế nào?”
Tôi vốn thích kiểu đơn giản, thấy Giang Lăng thích, nên chỉ gật đầu: “Được, chọn cái này đi.”
Giờ đây, tôi ném chiếc nhẫn vào thùng rác, không muốn thêm một giây nào nữa.
Diệp Tinh Tinh từ nhỏ nuông chiều như công chúa, thích những thứ hào nhoáng.
Chiếc nhẫn này rõ ràng là kiểu ta thích.
Nói là bù đắp cho tôi, cuối cùng vẫn vô thức chọn thứ Diệp Tinh Tinh thích.
Lúc đó, tôi thấy gương mặt Giang Lăng rạng rỡ, nghĩ rằng cũng mong chờ đám cưới của chúng tôi.
Giờ nghĩ lại, đúng là tôi tự mình đa .
Giang Lăng bất ngờ mở cửa, bắt gặp tôi với khuôn mặt đầy nước mắt.
Anh bối rối, lúng túng, cuối cùng đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi:
“Hạ Hạ, sao em lại khóc?”
Tôi nghẹn ngào: “Giang Lăng, sao bây giờ, em mất nhẫn cưới rồi, tìm mãi không thấy.”
Thứ tôi vứt bỏ không phải là chiếc nhẫn, mà là chính Giang Lăng.
Anh thở phào: “Chỉ là một chiếc nhẫn thôi mà? Mất thì mua cái khác, có đáng để em khóc không?”
Anh đúng, chẳng qua chỉ là một người đàn ông thôi.
Mất thì tìm người khác, không đáng để tôi rơi nước mắt.
Đám cưới này, nếu Giang Lăng muốn bỏ trốn, thì tôi, Hạ Hạ, cũng sẽ bỏ trốn.
Bạn thấy sao?