Hoá Quỷ Về Đòi [...] – Chương 6

Đường núi ban đêm khó đi, cảnh sát kết luận rằng, kẻ án có lẽ không phải là người ngoài, nếu không thì không thể xử lý dấu vết sạch sẽ đến .

 

Bà đã không còn rầm rộ dò hỏi tung tích của tôi, mà nhét đầy hạt dưa và lạc trong túi, giả vờ là đến thăm người thân, đi đi lại lại trong mấy ngôi làng.

 

Bà tán gẫu khắp nơi, buôn chuyện tất cả, có lẽ ông trời thương xót bà cơ khổ.

 

Cuối cùng bà đã tìm manh mối.

 

14.

 

"Tên buôn thịt nhà họ Thẩm, vốn dĩ mỗi thứ Tư hàng tháng đều phải vào thị trấn lấy hàng, kể từ sau khi cháu tôi mất tích, cả một tháng trời không đi nhập hàng nữa."

 

"Ngay cả chiếc xe tải chở lợn của ông ta, hôm sau cũng bán tháo với giá rẻ, chiếc xe đó ông ta mới mua có nửa năm, tại sao phải bán?"

 

"Chắc chắn là trên đó có m.á.u của cháu tôi!"

 

Lời bà vừa dứt, sắc mặt của mẹ con nhà họ Thẩm lập tức thay đổi hoàn toàn.

 

Tôi chẳng bao giờ ngờ , bà ngoại không biết chữ, chỉ dựa vào hỏi thăm, dựa vào dò , dựa vào trèo đèo lội suối, thực sự ghép lại sự thật mà ngay cả cảnh sát cũng chưa từng tìm ra.

 

Nước mắt mờ đôi mắt tôi, chỉ có bà là sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi.

 

Sẽ mãi mãi tìm kiếm tôi, chờ đợi tôi, thương tôi.

 

Nhưng chẳng ai tin một bà lão quê mùa tuổi cao, trên mặt Thẩm Kình lóe lên vẻ ngỡ ngàng và hoảng loạn, lập tức chuyển thành bộ dạng hung dữ: "Muốn tống tiền à! Bà già c.h.ế.t tiệt, có bằng chứng không, có bằng chứng thì đi tìm cảnh sát đi, xem cảnh sát còn có thèm đoái hoài đến bà không!"

 

Ánh mắt bà ngoại trở nên ảm đạm.

 

Chỉ trong chốc lát, lại rực sáng đầy sức sống, bà lau vết m.á.u trên tay.

 

"Tôi sẽ tìm thôi, chắc chắn sẽ tìm !"

 

"Tôi nhất định phải tìm lại công lý cho cháu tôi!"

 

Buổi tối, tôi nghe thấy mẹ con nhà họ Thẩm bàn bạc riêng.

 

"Con mụ già đó lại đến nữa, cứ như không phải cách, đã bốn năm rồi, sao bà ta còn chưa từ bỏ!"

 

“Mẹ đã bảo là phải hủy cái xe tải đó rồi, bố con cứ tiếc của, mới mua không lâu, giờ đã thấy chưa, cuối cùng vẫn để lại mối họa, lỡ mà thật sự bị phát hiện ra..."

 

Thẩm Kình dập tắt điếu thuốc, lời lẽ lộ vẻ hung ác.

 

"Chỉ cần người không còn, chẳng phải mọi chuyện sẽ giải quyết hết sao?"

 

15.

 

Mẹ con bà ta nhanh chóng lên kế hoạch g.i.ế.c người.

 

Ngày mưa to, Trương Thúy Phương lén lút trở về từ cửa sau, đã xong chuyện: "Ngay trên con đường bà già từ thị trấn về, mẹ đẩy một cái là ngã xuống rồi, yên tâm, không có ai đi qua!"

 

Họ không phát hiện ra, tôi đang đứng ướt đẫm ở chỗ tối.

 

Đôi mắt đen ngòm kỳ dị, chăm họ không chớp mắt.

 

Ngày hôm sau, Thẩm Kình nổi điên đạp ngã mẹ ruột: "Bà già vẫn sống, dưới vách đá không có thi thể, là mẹ chưa ra tay!"

 

Trương Thúy Phương như gặp sét giữa trời quang, bà thề với trời là đã đẩy thật.

 

Buổi tối, tôi còn không ngại loạn mà đổ thêm dầu vào lửa: "Chắc mẹ dối rồi, bà ấy căn bản không có đẩy. Mẹ lại hay khoác lác nữa, cũng không phải một hai lần, bà ấy vẫn chưa đủ nhiều đâu, thôi kệ đi, ai bảo bà là mẹ chứ."

 

Sắc mặt Thẩm Kình khó coi đến đáng sợ.

 

Tôi vừa an ủi, vừa thầm trong lòng.

 

Bố mẹ ác độc ích kỷ, nuôi ra đứa con bạo lực và nhu nhược, hai tính cách này không hề mâu thuẫn, đối với kẻ yếu ta sẽ ra tay bạo lực, đối diện với nguy hiểm, lại quen đẩy cho bố mẹ xử lý.

 

Lần thứ hai ra tay vẫn là mẹ chồng, lần này bà ta thừa lúc bà già múc nước, đẩy bà xuống giếng.

 

"Chết thật rồi, mẹ tự mắt thấy, tay chân đều gãy, nước giếng sâu, ngã không c.h.ế.t thì cũng sẽ c.h.ế.t đuối thôi."

 

Nhưng tối hôm đó, bà ngoại không một vết xước xuất hiện ở cửa nhà họ Thẩm, mắng suốt một tiếng.

 

Mẹ con nhà họ Thẩm trông như gặp quỷ, không dám hó hé ngoài cửa dù chỉ một bước.

 

Bà ngoại tôi chống nạnh, mắng đủ kiểu không lặp lại, trước khi đi, bà còn dùng sơn đỏ viết lên cửa: Kẻ g.i.ế.c người!

 

Người quê tin là không có lửa sao có khói, hàng xóm bàn tán, quả thực có người xì xầm:

 

"Nói ra thì tối đó tôi đã thấy tên buôn thịt Thẩm lái xe đi lúc nửa đêm, dọa chó nhà tôi sủa cả buổi. Tôi hỏi ông ta gì, ông ta bảo đi giao thịt, ai lại nửa đêm đi giao thịt lợn chứ?"

 

"Tên buôn thịt họ Thẩm trước khi bán xe còn rửa mấy lần, tôi hỏi giá, bằng lòng trả cao hơn, ông ta sống c.h.ế.t không bán cho tôi, thà kéo ra chợ đồ cũ bên huyện bên cạnh, xem kỳ lạ không?"

 

"Vậy hồi đó sao mấy người không với cảnh sát?"

 

"Đều là hàng xóm, ôi dào, đâu dễ , thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện mà..."

 

Sợ bị lộ, Thẩm Kình nóng nảy đánh mẹ ta một trận, tôi lớn tiếng khuyên ngăn chỉ miệng.

 

Mẹ chồng nằm rạp trên đất, cầu xin tôi cứu bà ta, tôi khó xử dang tay: "Là mẹ dạy con gả chồng phải theo chồng, con chỉ có thể nghe lời con trai mẹ, mà không thể giúp."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...