Họa Phúc Bất Tương [...] – Chương 7

13.

Hoàng đế, không, ta nên gọi là phụ hoàng, cơ thể của phụ hoàng ngày càng yếu, việc triều chính dần giao cho A Dạ.

Tháng bảy, miền Nam xảy ra lũ lụt lớn, A Dạ phụng mệnh đi cứu trợ.

Nhiều người A Dạ lần này nếu lập công, trở về chắc chắn sẽ phong thái tử.

Ta không có nhiều ham muốn về quyền lực, chỉ mong A Dạ bình an vô sự.

Tháng tám, phụ hoàng bệnh nặng, gấp rút triệu A Dạ hồi kinh.

A Dạ vội vã trở về, còn chưa về phủ Tần Vương, đã vội vàng vào cung.

Ngay sau đó, Hoàng đế băng hà, Hoàng hậu bệnh nặng nằm trên giường.

Là con dâu trưởng, ngày nào ta cũng bận rộn không hết việc.

Trong một lần quỳ lâu, ta ngất đi. Sau khi tỉnh lại, thái y với ta, ta đã mang thai.

Thời gian này có quá nhiều chuyện, ta dặn thái y đừng với ai, đợi mọi chuyện ổn định rồi sẽ cho A Dạ biết.

Trong lòng ta vừa kích vừa mong chờ, trong bụng ta đã có một đứa con của ta và A Dạ.

Không biết A Dạ có vui không.

Sau một tháng để tang, sắp xếp lại triều chính, mọi việc dần đi vào nề nếp.

Ba ngày sau là lễ đăng cơ của A Dạ, tất nhiên cũng là lễ phong hậu của ta.

Ta đích thân vào bếp chuẩn bị một bàn thức ăn, muốn đợi A Dạ về rồi cho hắn biết chuyện đứa con, ta nghĩ hắn chắc chắn sẽ rất vui.

Buổi chiều, A Dạ trở về hắn không đi một mình, còn dẫn theo một nữ nhân, một nữ nhân giống ta như đúc, càng giống tỷ tỷ hơn.

Áo trắng như tuyết, mày thanh mắt đẹp.

14.

"A Dạ, nàng là ai?" Nhìn nữ nhân trước mặt, giọng ta không tự chủ mà run rẩy.

"A Hi, hai năm không gặp, không nhận ra tỷ tỷ rồi sao?"

Giọng tỷ tỷ vang lên.

Nước mắt ta tuôn trào.

Ta tiến lên ôm chặt lấy tỷ tỷ, khóc nức nở, như muốn khóc hết những ấm ức, hối hận của hai năm qua!

"Tỷ tỷ chưa chết, thật tốt quá!"

Tỷ tỷ còn sống, tảng đá đè nặng trong lòng ta đã gỡ bỏ một nửa.

Cuối cùng ta cũng khóc mệt, dựa vào vai tỷ tỷ như hồi còn nhỏ.

"Tỷ tỷ, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người chết thay ta là ai? Những năm qua tỷ ở đâu? Sao không đến tìm ta?"

"Nhìn con nhóc này kìa, lớn thế rồi mà vẫn hấp tấp như , hỏi một tràng dài như , bảo ta trả lời câu nào trước đây?"

Không biết từ lúc nào, A Dạ đã lặng lẽ đi ra ngoài.

Từ miệng tỷ tỷ, cuối cùng ta cũng biết toàn bộ sự việc.

Mẫu thân ta là bà vú câm, bà và phụ thân, đại sư Chân Lý, có một mối quan hệ phức tạp, đó là một câu chuyện đau thương khác.

Nhưng vì mẫu thân, đệ tử của đại sư Chân Lý là đại sư Chân Ngôn đã tha cho tỷ tỷ một mạng, còn người chết thay tỷ tỷ chính là mẫu thân của chúng ta.

"Vậy mẫu thân thực sự bị trấn áp ở chùa Hộ Quốc sao?"

"Đó chỉ là lời đồn đại bên ngoài, đại sư Chân Ngôn đã sắp xếp mẫu thân bên cạnh đại sư Chân Lý. Cũng coi như bù đắp cho tiếc nuối của họ khi còn sống."

"Vậy còn tỷ tỷ, hai năm qua tỷ đã đi đâu?"

"Hai năm qua, ta đi khắp nơi, gặp nhiều người, trải qua nhiều chuyện. Nghe muội gả cho Tần Vương, sống rất tốt, ta cũng rất yên tâm."

Tỷ tỷ vừa suy nghĩ vừa kể lại chuyện xưa.

"Cho đến trận lũ lụt lớn lần này, ta gặp A Dạ." Tỷ tỷ ta đầy áy náy.

Xem kìa, số phận thật tàn nhẫn và độc ác, nó vừa để ngươi thấy ánh bình minh phía trước, lại bất ngờ đẩy ngươi vào màn đêm vĩnh hằng khiến ngươi không kịp trở tay.

Đột nhiên ta nhận ra, tỷ tỷ là cùng A Dạ trở về.

15.

Nói ta nhu nhược cũng , tự lừa dối mình cũng chẳng sao, ta linh cảm những lời tiếp theo của tỷ tỷ lại không muốn nghe.

"Tỷ tỷ, chúng ta vất vả lắm mới đoàn tụ, ta đi dặn nhà bếp chuẩn bị thức ăn trước đã!"

Ta đứng dậy.

"A Hi!" Tỷ tỷ kéo ta lại khi ta đang định rời đi.

"Đây là chuyện sớm muộn gì chúng ta cũng phải đối mặt, chúng ta phải rõ ràng!" Tỷ tỷ kiên quyết .

Không biết từ lúc nào A Dạ đã đi vào.

Hắn đi đến bên tỷ tỷ, nhẹ nhàng vuốt vai tỷ tỷ.

"A Nghiên, để ta !" A Dạ ta, vẻ mặt đầy áy náy: "A Hi, từ đầu đến cuối, người ta sâu đậm vẫn luôn là tỷ tỷ của nàng, ta chỉ xem nàng như thế thân của nàng ấy! Nàng mãi mãi không phải là nàng ấy!"

Lời tàn nhẫn của A Dạ như từng nhát dao cứa vào tim ta.

"Lần lũ lụt lớn ở phương Nam này, cũng là nàng ấy đã cứu ta, nếu không ta đã không sống đến bây giờ! Cho nên..."

"A Hi, chúng ta trở về vị trí của mình không?" Tỷ tỷ tiếp lời, giọng áy náy kiên định.

Ta không biết lúc này trong mắt người ngoài, ta trông thảm đến mức nào, ta muốn cũng muốn khóc.

Ta cắn chặt môi, khó khăn lắm mới thốt ra một chữ: "Được!"

Sao có thể không chứ! Dù sao thì từ đầu đến cuối, ta vẫn là kẻ mạo danh, là người thừa thãi!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...