Hòa Phong Du – Chương 17

Ta nhớ lại khuôn mặt lạnh lùng đến cực điểm của Lăng Du, lòng co thắt một chút, thực ra có chút không nỡ rời chàng ấy, cuối cùng thì mạng nhỏ quan trọng hơn, ta vẫn nên nhân lúc chàng không ở đây mà chạy trốn.

"Được rồi, Đại thúc, chúc mừng thúc lên ngôi, con đi trước!"

Đại thúc ngồi trên long ỷ cùng sư phụ phàn nàn rằng quá lạnh, năn nỉ sư phụ ngồi cùng, hoàn toàn không nghe thấy ta gì.

"Tiểu Phong đâu rồi?"

Ta nghe thấy sư phụ : "Chắc chắn là đi tìm ngự thiện phòng rồi, nha đầu này trong đầu ngoài ăn ra thì không có gì khác."

Chân ta đang chạy trốn lập tức dừng lại, ngự thiện phòng!

Ta quên mất cung đình có ngự thiện phòng, đồ ăn trong đó chắc chắn rất ngon!

Ta tự an ủi rằng ngoài kia có nhiều cao thủ, dù Lăng Du có ba đầu sáu tay cũng không thể vào nhanh như , ta đi ăn chút rồi chạy cũng kịp.

Chờ khi ta đi áp tiêu tích góp tiền rồi nhờ đại thúc trả lại cho Lăng Du, ta sẽ không cần phải gặp chàng ấy nữa.

Ôi, nghĩ thế lại thấy có chút buồn.

Buồn thì phải uống rượu.

Ta mò đến ngự thiện phòng, chọn một bình rượu trông rất ngon, nhảy lên mái nhà.

Sư phụ chưa từng cho ta uống rượu, nên ta cũng không biết tửu lượng của mình thế nào. Trên mái nhà uống đến mức trời đất quay cuồng, toàn thân mềm nhũn, không có sức để đứng dậy, ta cố gắng một lúc vẫn không thể đứng dậy, đột nhiên cảm thấy rất ủy khuất, co mình lại rồi bắt đầu khóc.

Cuối cùng ta nhận ra, hình như ta thực sự thích Lăng Du rồi.

Không phải lừa, là thật.

Nhưng chàng ấy chắc đã không tin ta nữa rồi.

Ôi ôi ôi, khó khăn lắm mới thích một người, lại đắc tội với chàng ấy, sư phụ ta còn có thù với chàng ấy, cuộc sống này không cách nào qua nổi rồi.

Không biết bao lâu đã trôi qua, ta cảm thấy lạnh, hơi rượu chưa tan, không dám xuống mái nhà, chỉ có thể nằm yên chờ người tốt bụng phát hiện.

"Tiểu Phong! Con ở đâu?" Ta nghe thấy tiếng sư phụ, "Nha đầu này chạy đi đâu rồi."

"Chung Chung, nàng xem trên mái nhà có phải có con ch.ó không?"

Ông mới là chó! Đại thúc này mắt mờ hay sao! Chửi ai đó! Nghĩ ta chưa xem "Đại thoại Tây du" à?

Ta giận dữ, lay lay thân mình, chống người dậy, chỉ vào Đại thúc : "Đại thúc, thúc thất đức, đáng đời sư phụ mười năm không thèm để ý thúc!"

Khi mắng người khác thất đức, có lẽ cũng nên xem lại mình có thất đức không, ta chưa kịp hết lời thì cảm thấy tay trượt, cả người ngã về phía trước, lăn xuống khỏi mái nhà.

15

Cơn đau mà ta tưởng tượng không đến, thay vào đó, ta rơi vào một vòng tay đậm mùi thuốc.

Ta biết chàng ấy là ai, vội nhắm mắt giả vờ bất tỉnh.

"Mượn rượu giải sầu à?" Lăng Du hỏi.

Cái này mà chàng cũng đoán sao?

Ta tiếp tục giả vờ.

"Có phải cảm thấy nợ ta quá nhiều, không trả nổi không?"

Cái này... Chàng ấy đang đe dọa ta sao?

Ta đành phải mở miệng: "Dù có thể không trả nổi, ta sẽ cố gắng việc để trả."

"Sư phụ của nàng , các cơ quan trong trang viên của ta đều do nàng hỏng?"

Ta tức giận: "Sư phụ dối! Rõ ràng có mấy cái là do người ! Ta... ta chỉ... hỏng phần lớn thôi..."

"Nàng biết Hòa Phong sơn trang xử những kẻ nợ nần không trả thế nào không?" Lăng Du tách tay ta ra khỏi mặt, tự hỏi tự đáp, "Ta sẽ họ không ăn thịt thỏ nướng, gà nướng, sườn xào chua ngọt... cho đến khi họ trả hết nợ."

Vậy chẳng phải ta cả đời không ăn thịt sao?! Ta đau khổ: "Quy định này không hợp lý, huynh ức h.i.ế.p người ta quá, ta trả không nổi đâu!"

Lăng Du lại , hôm nay chàng ấy nhiều hơn tất cả những lần trước cộng lại. Chàng lấy từ trong áo ra một xấp giấy:

"Được rồi, đừng khóc nữa, nàng xem mấy giấy tờ đất này tặng nàng, không? Như nàng sẽ có tiền."

Ta khóc đến nấc cục, tay vẫn không tự chủ mà cầm lấy lật xem: "Huynh huynh không có nhà ở kinh thành mà? Huynh lừa tôi."

Lăng Du kiên nhẫn: “Nàng nhận giấy tờ nhà, ta sẽ không còn nhà nữa."

Rất có lý. Ta gật đầu, lại : "Nhưng sư phụ huynh nhỏ mọn, người cuối cùng đắc tội với huynh cỏ trên mộ đã cao hai mét."

Sư phụ đứng bên cạnh kêu oan: "Thiên địa lương tâm, có thù tất báo là do con tự hiểu, ta không ."

"Đại thúc còn huynh rất ghi thù, người nợ tiền không trả cỏ trên mộ còn cao hơn cả người đắc tội với chàng."

Lăng Du xoa vai ta, lạnh lùng với sư phụ: "Hai người âu yếm chọc ghẹo nhau, lại lừa người của ta gì?"

Sư phụ gãi mũi: "Lúc nào nó thành người của ngươi?"

Ta ôm cánh tay Lăng Du, khóc nức nở: "Lăng Du, huynh không giận chứ?"

"Ta khi nào đã giận nàng chưa?"

Ta nhỏ giọng lẩm bẩm: "Huynh không phải ghét nhất bị lừa dối sao..."

Lăng Du nhướng mày: "Sao, nàng muốn ta giận?"

Ta nhận ra mình ngu ngốc, rất sợ chàng ấy thật sự tức giận, vội vàng chui vào lòng chàng, lớn tiếng : "Không giận, không giận!"

Lăng Du .

"Đã , ta vẫn phải nàng."

Ta cảm nhận vòng tay chàng ấy dần siết chặt, giọng như gió bên tai: "Chi bằng nàng cùng ta ngao du thiên hạ."

(Hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...